Chương 1: Tất cả yên tĩnh.

Tác phẩm: Ngày trông núi, tối trông trăng.

Tác giả: Hoả Chi Minh

Chương 1: Tất cả yên tĩnh.

 

Đình đưa tay ra, năm ngón gầy teo co rụt như muốn nắm trái tim mình quay lại. Ánh trăng chiếu xuống Phú Muông đêm nay lạnh. Như hoa trẩuTrẩu: Tên khoa học: Vernicia Montana ; Họ: Thầu dầu. rụng bên đường, lại như sương phủ mờ bóng lưng chàng thiếu niên không thể lớn.

Nguyên đột ngột quay đầu, nhìn đứa nhỏ ngồi thu lu trên rễ cây.

“Này, về nhà đi. Ở đây từ lễ rồi?”

Đình ngước mắt, xa xăm nhớ về mái gianh bạc gió bạc sương, có bộ khung nhà bằng tre ngâm kỹ bùn đất đầm Rồng, buộc bằng dây mây thấm máu. Cái chỗ thuần để trú nắng trú mưa, có phiến liếp lúc nào cũng được chống lên để có thể nhìn thấy người trời đi tới, người đất đội lên. Nhìn mãi, nhìn hoài, Đình lại chỉ thấy bóng bàng bạc là Nguyên đứng mé rừng già trông lại. Đứng hoài, đứng mãi, anh chưa từng đạp ra phiến đất xanh rì xanh rặt có con lạch ngoằn ngoèo như trăn gió ngăn cách Đình và anh.

Nguyên không thể rời rừng, Đình biết vậy. Còn Nguyên, anh không biết rằng Đình lại biết.

Một cục lông xám nâu ngó nghiêng rồi nhảy tọt vào tay cậu. Đình khum khum năm ngón, mặc con sóc bụng đỏ nằm ngửa trong lòng bàn tay. Nó cọ lưng, nó quẫy đuôi lông xù cào buồn buồn ngứa ngứa. Cậu thiếu niên úp tay phải lên che, để cục lông nhỏ tròn xoe ôm đuôi ngủ. Đoạn, Đình đứng lên, mặc cho cỏ cây lưu luyến bám lấy gấu quần. Cậu cần phải đi.

“Lạc rồi, lạc rồi.

Người trời đi tới, 

Người đất đội lên.

Chú thích

    Lời tác giả

    Đề nghị quý dị không chèo sai thuyền, hong là Tác giả giãy đành đạch nhé :v Nguyên - Đình, Hạ - Ngô nhe nhe nhe :v

    Bình Luận

    Đang tải bình luận...
    Chưa có bình luận