Sau Cơn Bão
Em đã thấy, cơn mưa ngang qua
Trên bầu trời miền trung Đà Nẵng
Đã thấy rằng tiếng gió văng vẳng
Rít vào tai bầu trời đằng xa.
Ngó lên trên, miền Bắc vẫy vùng
Nước lũ xối ào ào sớm tối
Thương lắm, em, giữa lòng nước gầm
Tay chới với, mọi thứ vẫn trôi.
Sau cơn bão là nước lũ gào
Cuốn trôi đi mái nhà ngói lợp
Cuốn trôi đi ruộng vườn cây cối
Và cả những nụ cười, ước ao
Đau lắm những em bé làng Nủ
Mới chỉ vài ngày được đến trường
Thế mà các khuôn mặt yêu thương
Chỉ còn lại chiếc khăn thêu chữ.
Đau lắm em, người già neo đơn
Bên vách nhà lợp tôn mốc nát
Nước vào rồi phá, vỡ tan tác
Chỉ còn người, mắt chảy màu mưa.
Thương thương lắm các chú tiền tuyến
Dốc sức ra lớp đầu chống lụt
Đứng xung phong thì vẫn đủ đầy
Nhưng lúc về lại thiếu mất đây…
Và nước mình là nước Việt Nam
Dù khó khăn, hoạn nạn, đau khổ
Vẫn đoàn kết đương đầu gian nan
Nối vòng tay lớn Bắc Trung Nam
Anh em ta như chung một nhà.
Chưa từng thấy bao giờ như thế
Người người nhà nhà gói bánh chưng
Gói cả muối, đậu mè, chai mắm
Cả món vùng miền, thức quà quê.
Chưa từng thấy cảnh cảm động thế
Đoàn xe nghĩa tình cùng hướng về
Miền Bắc ơi yên tâm vững chí
Chúng tôi đến rồi, miền Bắc ơi!
Bạn có thấy tiếng lòng mách bảo?
Rằng trong tim là mảnh hồn hương?
Vẫn quật cường, mạnh mẽ kiên định
Oằn mình trở lại sau cơn bão.
Lời tác giả
Chỉ là cảm xúc của Giá trước cảnh lũ lụt miền Bắc tan thương.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận