Tú Oanh sắp phải nộp bài viết của tuần mà trong đầu cô thực sự không có một chút ý tưởng và cảm hứng gì để viết. Cô gần như muốn phát điên lên cùng với áp lực công việc. Trong lúc đang chán nản thì người cô nghĩ đến đầu tiên đó là anh. Cô liền mở máy nhắn tin cho anh.
“Anh yêu à, cuối tuần này anh có rảnh không vậy?”
Tin nhắn lập tức được gửi đi. Cô hồi hộp chờ phản hồi từ anh. Đợi mãi mà chẳng có chuông tin nhắn báo, cô lại càng thấy u sầu hơn khi lúc cô cần anh như vậy mà anh lại không đoái hoài gì đến cô. Mà thôi, cô cũng quen bị anh hờ hững vậy rồi. Cô nằm dài trên chiếc giường lớn, mắt mở to nhìn trần nhà mà đầu óc trống rỗng. Rồi cô bật dậy mở một bản nhạc sôi động để lấy lại tinh thần. Cô vừa nghêu ngao hát theo điệu nhạc vừa nhún nhảy cuồng nhiệt. Uống thêm một ly rượu vang cô thấy lòng mình rạo rực. Bỗng chuông tin nhắn reo vang, cô vồ lấy chiếc điện thoại vì cô tin chắc đó là anh. Một dòng tin nhắn hiện ra:
“Ngôn ngữ đầy sự nịnh bợ, rất đáng nghi. Anh đang bận, tối về nói chuyện trực tiếp nhé vợ yêu”.
Đọc tin nhắn anh xong cô bật cười khanh khách tỏ vẻ khoái chí. Anh đúng là đi guốc trong bụng cô, đoán được cả tim đen tim đỏ của cô nữa. Thôi, anh đang bận nên tha cho anh không quấy rầy anh nữa. Cô nghĩ kế xem tối nay thuyết phục anh thế nào để cuối tuần anh tạm gác công việc để đi du lịch cùng cô. Chuyện này có vẻ khó đây.
Bình Luận