Chương 9: Chạm vào nỗi nhớ

Nắng trưa gay gắt, bầu trời xanh ngắt chẳng gợn chút mây. Ngạn Thư mồ hôi nhễ nhại, cô lái xe quanh các địa điểm anh hay lui tới. Lâu rồi trợ lý chưa gọi điện, lẽ nào Mạn Kỳ không đến công ty làm việc. Anh ấy có thể đi đâu chứ?

Càng nghĩ càng rối, Ngạn Thư xuống xe. Cô đi quanh quẩn khu công viên, ít nhất nó làm cô bình tĩnh hơn. Mạn Kỳ đâu thể biến mất như vậy được. Anh ấy đã trưởng thành, suy nghĩ chín chắn, có trách nhiệm. Nhất định xảy ra chuyện gì rồi!

Cô sốt ruột không sao chịu nổi. Cứ nhớ từng lời anh nói, từng đêm anh buồn trong chăn đơn gối chiếc. Bản thân cô hối hận vô cùng. Giọt nước mắt lăn dài trên má, Ngạn Thư ôm đầu khóc nức nở.

– Em sao vậy? – Giọng nói trầm ấm của Jim bên tai, cô giật mình lau vội nước mắt. Jim vừa đi đâu đó, anh ta xách chiếc cặp da đen bóng.

– Em… em đang tìm Mạn Kỳ! Phải rồi, anh có gặp chồng em không? – Câu hỏi có vẻ khá hài hước. Hình như hai vợ chồng luôn mang suy nghĩ rằng anh chàng Jim sẽ có mặt như một vị cứu tinh cạnh họ. Jim chẳng biết biểu lộ nét mặt thế nào cho hợp lý cả.

– À… anh không… nhưng…

Ngạn Thư thất vọng thật sự. Hình như Jim dần hiểu ra vấn đề khi cô trút hết nỗi buồn qua làn nước mắt. Một gã anh họ thì giúp gì cho cô em tìm chồng, trong khi bản thân anh ta thì…

– Thôi nào, chúng ta nên bắt đầu từ công ty. Biết đâu, Mạn Kỳ đã đến đó! – Jim cố trấn an cô.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận