Chương 6: Giận đến bao giờ?
Ly cà phê tỏa hương ngào ngạt, làn khói mỏng manh lượn lờ trong lớp nước nâu đen sánh. Cảm giác vừa đắng vừa chát, Mạn Kỳ nhấp một ngụm rồi cứ nhìn chằm chằm vào nó.
Giá như anh là cà phê thì mỗi ngày em đều mang anh theo rồi.
Văn phòng vắng ngắt, lạnh lẽo. Ai mở điều hòa nhiệt độ thấp thế kia? Mạn Kỳ loay hoay tìm cái điều khiển. Chiếc áo mượn của Jim trông khá mỏng manh. Hay có khi anh bị cảm cũng nên!
– Anh à! – Trợ lý gõ cửa, anh ta vui vẻ vào văn phòng. Tập hồ sơ để sẵn trên bàn, Mạn Kỳ nhìn một lượt rồi nói:
– Cậu nhắn Jim Trần tuần sau đến công ty thử việc.
Trợ lý nhanh chóng đi ngay, Mạn Kỳ đứng dậy nhìn qua ô cửa sổ. Jim đã nộp hồ sơ bên công ty con của Tín Vĩ. Ắt hẳn anh ta sẽ ngạc nhiên vì đích thân Mạn Kỳ tuyển chọn. Xem như giúp Jim có việc làm, Ngạn Thư biết đâu thay đổi suy nghĩ về anh. Mạn Kỳ quả quyết thế. Thực tế, Jim rất tài năng trong lĩnh vực thiết kế. Nghe được hồi âm từ trụ sở chính, Jim còn ngỡ ngàng không tin nổi.
Tối đó, Jim định ghé ngang nhà thăm hỏi em họ. Vừa lấp ló ngoài cổng, Jim thấy Mạn Kỳ mặt mày đỏ bừng đi trở ra. Quá hiếu kì, anh ta bám theo xe. Có vẻ họ vừa cãi nhau? Jim thầm nghĩ. Một chút gì đó bất mãn, mệt mỏi hiển hiện trên khuôn mặt đó. Mạn Kỳ xuống xe, anh lại tiếp tục ngồi than thở bên bờ hồ mà mình gặp tai nạn hôm qua. Trông buồn cười mà cũng tội nghiệp, Jim xem anh định làm thế nào. Chẳng lẽ đàn ông nhịn vợ thì bỏ ra ngoài sao?
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận