Chương 5: Sao không phải em?
Đám mây xốp trắng lơ lửng giữa lưng trời xanh thẳm. Cơn gió nhè nhẹ len lỏi qua khe cửa kính ô tô. Cảm giác vừa mát vừa lạnh, Mạn Kỳ giật mình tỉnh giấc. Cả đêm anh ngủ quên trong xe. Ngôi nhà cách đó tầm ba mươi mét nhưng anh còn chưa dám vào. Cũng hơn sáu giờ rồi, sự mệt mỏi xâm lấn hoàn toàn tất cả.
Giờ này chắc Ngạn Thư đã dậy, anh thầm nghĩ. Không lẽ cô ấy chẳng lo lắng gì cho anh sao. Mạn Kỳ ủ rũ nhìn chiếc kính chiếu hậu. Gương mặt anh xanh xao và hốc hác quá. Thật sự chuyện này đang đi quá xa. Anh cố lấy lại tinh thần. Chẳng phải cô ấy là vợ anh sao? Mạn Kỳ xoay vô lăng, anh cho xe tiến về phía nhà mình.
Ngạn Thư vẫn trong nhà, anh từ từ mở cửa. Dưới ánh đèn mát dịu, người con gái anh yêu vừa sửa soạn xong. Cô ấy mặc chiếc váy màu xanh rêu, gương mặt trắng hồng và làn môi đỏ thắm. Ngạn Thư định lấy túi xách đi làm thì thấy Mạn Kỳ về tới cửa. Thái độ cô thay đổi hẳn. Anh biết và anh cứ đến bên cô một cách bất chấp.
– Mạn Kỳ! – Ngạn Thư chau mày, cô lùi dần ra sau. Khoảng cách vô định đó khiến Mạn Kỳ tổn thương. Dẫu sao, anh vẫn kiên nhẫn, bình tĩnh nắm lấy tay cô.
– Em đừng như thế nữa, được không? – Giọng anh trầm xuống, lòng anh ngổn ngang rối bời. Lẽ ra, cô nên nói điều gì đó thay vì im lặng. Hết cách, Mạn Kỳ áp sát cô vào bức tường. Ít nhất, nó đủ làm cô ấy hiểu rằng anh muốn gì.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận