Chương 4: Hai nửa tâm hồn

Thật mênh mông…

Ngôi sao sáng lung linh nơi chân trời xa diệu vợi. Bao muôn trùng cách trở, ánh sáng vẫn chạm đến Trái Đất xinh đẹp này. Nơi đây, hai con người chạm nhau trong gang tấc nhưng tâm hồn xa xôi, chẳng thấy điểm tương phùng.

Lon bia cạn dần, Mạn Kỳ ngẩng đầu trông ánh sáng muôn vạn vì sao ấy. Gương mặt Ngạn Thư ẩn hiện mang cả bầu trời màu xanh, đong đầy trái tim sầu não. Tia nắng mùa xuân mang hương vị tình yêu đó. Khi cô là cả thế giới hạnh phúc nhất anh từng có được. Nói thế nào nhỉ? Một sự hiểu lầm vô tình xuất hiện và nó khiến anh ngồi đây làm bạn cùng thứ men cay đắng nồng.

Công viên về đêm khá vắng vẻ. Thỉnh thoảng, vài chiếc ô tô lướt ngang qua. Sương đêm buông xuống dày đặc. Giờ này, có lẽ cô ấy đang ngủ ngon. Anh muốn về nhà nhưng…

Mạn Kỳ thở dài mệt mỏi, anh biết làm sao sống cùng chuỗi ngày dằn vặt thế này. Một lon lại hai lon, anh uống nhiều thật nhiều. Chẳng hiểu sao cô ấy lãng tránh anh tới mức như vậy.

Mình đang yêu nhau mà em ơi…

Ánh đèn sáng lóa cả mắt, anh cố xem ai pha nó vào mặt mình. Bất thình lình chiếc mô tô chạy tạt qua, kẻ tay mơ nào đó giật phăng cái áo vest anh để bên cạnh.

– Chết thật! – Mạn Kỳ bật dậy, anh không thể đuổi kịp gã đó. Cái bóp nằm y trong túi áo, cũng may giấy tờ còn nằm ở xe ô tô.

Anh loạng choạng bước đi. Thực tế, bản thân chưa rõ đêm nay mình nương tựa chốn nào. Vợ lãnh đạm, bóp bị giật. Sao khổ quá vậy nè! Mạn Kỳ lần bước theo lan can xuống đường. Từng bậc thang bỗng trở nên khó đi. Anh chóng mặt khá nhiều, người xuống sức thấy rõ.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận