Chương 3: Anh muốn sao đây?

Cơn mưa đêm qua khá lớn, những giọt nước to tròn còn đọng trên mấy nhánh cây dương liễu. Ngạn Thư uể oải thức dậy. Cô xem đồng hồ, vẫn còn khá sớm để có thể chuẩn bị bữa điểm tâm. Cũng lâu lắm rồi, cô chưa làm công việc ấy. Ngạn Thư mở cửa phòng, Mạn Kỳ đang ngủ ngon lành. Sau thời gian dài mệt mỏi, cuối cùng anh tìm được nụ cười của cô vợ đáng yêu.

Anh họ xuất hiện vừa đúng lúc. Dẫu thế, cô chưa thật sự mở rộng lòng mình để tha thứ cho anh. Tình yêu buổi bình minh tươi đẹp quá. Là ai đó vẽ nhành cọ xuân lên bức tranh tình ca tuyệt mỹ, để giờ đây tâm hồn ngẩn ngơ xao xuyến mộng ban đầu.

Chút gì đó phấn khởi trong lòng. Có thể đắm say, hòa quyện cùng thứ tình yêu mật ngọt ấy. Cô không chắc. Thực tế, anh là một người đàn ông đầy quyền lực và cô tự nhận bản thân kém cỏi vô cùng. Hai đĩa thức ăn bày ra bàn, cô ăn trước phần mình rồi đi làm. Mạn Kỳ mệt mỏi thức dậy, anh trông bữa ăn sáng mà kinh ngạc. Ngạn Thư đến công ty khá sớm. Cô tranh thủ làm các công việc thường ngày. Lát sau, đồng nghiệp đồng loạt xuất hiện. Họ xúm xít quanh cô hỏi chuyện.

– Ngạn Thư, hôm qua chị đi chơi à?

Mấy câu hỏi tương tự thế diễn ra liên tục. Cô không khỏi phát hoảng. Rốt cuộc, họ ám chỉ gì thế?

– Làm việc thôi!

Đồng nghiệp vội vã về vị trí, họ vừa thấy Mạn Kỳ đang bước vào sảnh lớn công ty. Ai nấy không dám hé nửa lời. Chí ít họ biết anh chàng kia là nhân vật không thích nói nhiều. Mạn Kỳ cố lướt qua các nhân viên để tìm cô vợ bé bỏng. Thật não lòng bởi Ngạn Thư chẳng thèm nhìn lấy anh một cái.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận