Chương 2: Cho vừa lòng em
Chiếc máy bay vẽ đường khói dài trên nền trời xanh ngắt. Mạn Kỳ nhìn nó qua cửa kính ô tô.
Không có gì là dễ dàng cả!
Anh tự nhủ thầm. Nhà mẹ vợ ngay trước mặt, anh đang suy nghĩ nên nói những gì cho bà ấy nghe đây. Rằng Ngạn Thư, vợ anh không biết đã đi đâu. Ít nhất anh hiểu bà chẳng quát mắng nhưng người phụ nữ đó cứ làm anh hoang mang mỗi khi gặp mặt.
Thôi nào!
Mạn Kỳ sửa lại nụ cười méo mó của chính mình. Anh gõ cửa nhẹ nhàng. Bên trong khá náo nhiệt, hình như mọi người tề tựu đầy đủ.
– Mẹ ơi, con về rồi! – Anh gọi những ba lần, lúc này cô em vợ mới ra mở cửa. Thấy Mạn Kỳ, cô nàng vui ra mặt.
– Ôi anh rể, anh về trễ thế?
Mạn Kỳ hơi ngại ngùng, anh biết thế nào mọi người cũng hỏi Ngạn Thư đâu. Cảm giác bối rối trong đầu, anh chầm chậm vào trong nhà.
– Con chào cả nhà ạ! – Anh lễ phép nói. Thật sự, lúc đó Mạn Kỳ đã cố gắng thể hiện hết mức chàng con rể ngoan ngoãn. Anh cười rất tươi nhưng nụ cười chợt tắt vì… Ngạn Thư đã về nhà mẹ từ lâu rồi.
– Ơ, em à… – Mạn Kỳ nói chẳng nên lời. Dĩ nhiên, cô ấy bỏ mặc anh và về đây một mình, anh tổn thương lắm mà. Ánh mắt cô vợ trẻ vừa hững hờ lại lạnh lùng, trái tim anh se thắt từng cơn.
Không khí nhộn nhịp bao trùm. Cả nhà mẹ vợ, các cô bác và họ hàng cũng gần hơn mười người. Họ tổ chức tiệc, ca hát sôi nổi. Hôm nay, anh họ Ngạn Thư cũng có mặt. Anh ta từ bên Úc về. Nhiều năm không gặp, cả nhà mới đón tiếp trịnh trọng thế này. Từng lon bia được mở ra, họ hàng chúc tụng. Mạn Kỳ thấy chẳng vui chút nào. Lòng anh đang cuồn cuộn giông tố vì Ngạn Thư. Vợ anh, cô ấy không thèm nói lấy một câu, trong khi bố giới thiệu cho anh họ phương xa đó biết anh là chồng nàng.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận