Chương 10: Nỗi nhớ đóng băng

Cơn mưa tạnh hẳn, mặt đường đọng vài vũng nước nhỏ. Không khí mát mẻ dễ chịu, lũ trẻ thích thú kéo nhau ra nghịch nước. Ngạn Thư còn ngồi trong xe, cô không biết mình đã đi khắp các nơi nào nữa. Chuyện có vẻ nghiêm trọng. Chẳng lẽ, cô nên báo cảnh sát sao?

Jim ngồi bên cạnh, anh ta bấm điện thoại suốt. Tình hình chưa lạc quan chút nào. Hai người họ đang mất phương hướng. Mặc dù Ngạn Thư định bụng rằng Mạn Kỳ không phải bị ai đó bắt cóc nhưng cứ nghĩ đến tình huống xấu nhất, cô bất an tột độ.

Reng! Reng! Reng!

Màn hình sáng lên, là trợ lý gọi. Ngạn Thư rối rít cầm điện thoại. Bên kia đầu dây, giọng trợ lý rất ngập ngừng lo lắng.

– Sao rồi? – Jim sốt sắng hỏi, Ngạn Thư đành cúp máy. Cô lái xe đến công ty ngay sau đó.

Câu chuyện hình như đang đi quá xa. Ngạn Thư bắt đầu hiểu mức độ trầm trọng của vấn đề. Rõ ràng chính cô đã để một mình anh ấy lo liệu tất cả. Bao phiền muộn đắng cay đều ôm trong lòng. Cuối cùng, nỗi nhớ nhung xuất hiện. Nó bào mòn tâm trí cô một cách không lối thoát. Chẳng bình yên chút nào. Chiếc ô tô vừa đậu vào bãi đỗ xe, cô thấy hàng loạt ký giả vây kín sảnh lớn. Trợ lý rón rén chạy ra đón, Ngạn Thư căng thẳng nhìn anh ta.

– Tình hình sao rồi?

Trợ lý ấp úng, chưa biết nói thế nào. Jim đẩy cửa bước tới, lúc này một phóng viên đã nhìn thấy họ.

– Em xin lỗi, chị có đọc báo chưa ạ? Chuyện là…

Ngạn Thư rất mệt mỏi khi nghe điều đó. Thật sự, cô ngoài việc ngóng tin Mạn Kỳ, chẳng tâm trí đâu để ý thứ khác. Một phóng viên vừa thấy họ gần bãi đỗ, thật nhanh chóng, ký giả bủa vây đến nghẹt thở. Trợ lý thảng thốt, đúng ra anh ta không nên gọi Ngạn Thư tới. Hối hận muộn màng, phóng viên chụp ảnh liên tục. Họ đưa hàng loạt câu hỏi kích động Ngạn Thư.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận