Lúc nhỏ, cha hay mắng tôi không biết suy nghĩ. Ông bảo tôi sống chỉ biết mình, chẳng biết đến người khác, cha mẹ ruột cũng không quan tâm. Có đứa con độc nhất mà không nhờ đỡ được gì.
Sau này Khanh nói với tôi, tôi suy nghĩ nhiều quá. Đầu cứ không chịu ngơi nghỉ, ai nói gì cũng nghĩ đông nghĩ tây. Ai làm gì cũng đem ra suy xét mổ xẻ. Sống gì mà phức tạp nặng nề.
Cha và Khanh nói đều không sai.
Tôi vừa ích kỷ vừa xét nét, chính tôi luôn sống một đời làm khổ mình mà cũng chẳng ích người. Biết thế đấy nhưng tôi cũng chẳng thể làm khác thế.
Ai quen nặng tâm tư rồi, không nghĩ ngợi, không áp lực, ngủ không yên. Phải có cái gì đó đè xuống đầu, phải có một nỗi lo thì thân xác con người mới ở trên mặt đất. Nếu không người ta bay vút lên trời thì làm thế nào bây giờ. Lúc bình thường đã vậy, lúc quen biết Khanh còn tệ hơn. Có bữa, tôi trước lo sau như ngồi phải ổ kiến lửa, nhiều đêm thức trắng chỉ để đoán xem ba chữ “Đi ngủ đi!” trong tin nhắn Khanh gửi có ý gì.
Ngẫm lại, chắc cũng tại vì yêu quá nên sợ mất đấy mà.
Tôi nói với Khanh, sao mà yêu đương mệt như đi cày, không thở nổi. Khanh cười tôi bảo tôi nói quá, ý hẳn Khanh không tin. Nhưng tôi phải nói, để Khanh coi là đùa cũng được, để tỏ ra chân thành.
Đúng vậy, yêu đương, tôi nói câu nào cũng tính toán kỹ câu đó. Lúc tán tỉnh Khanh cũng vậy. Một câu nói nhẩm lại trong miệng bảy tám lần mới nói, nói rồi thì đã chuẩn bị cả mười câu đáp, chỉ sợ không lừa được Khanh vào tròng.
Bình Luận