Trong tay người điên ôm một lá cờ. Lá cờ được đóng trong khung kính, khung kính có dán nhãn, rõ là bị trộm ra từ bảo tàng. Bảo tàng huyện buổi tối không có bảo vệ. Hiệu vàng ban đêm còn không có bảo vệ, bảo tàng thì làm sao có bảo vệ được. Trong bảo tàng không có gì quý như vàng để mà bảo vệ, chỉ có những mảnh bom, áo lính, tranh ảnh và lá cờ. Gã đã lấy lá cờ.
Hồi nửa đêm, người điên quen nẻo trèo qua tường xi măng gọn lỏn như khỉ, chui tọt vào trong gian trưng bày. Gian trưng bày của bảo tàng nhỏ xíu, chỉ đủ chỗ cho mười cái tủ kính. Phía trên mười cái tủ kính có mười bảy cái ảnh đen trắng, xếp thành hai hàng dọc. Cạnh hai hàng dọc là một lá cờ. Người điên ngừng lại nhìn mười bảy cái ảnh, trên ảnh không có lắp đèn, rất tối. Những mặt người dưới ánh trăng chỉ nhìn được mỗi hàm răng trắng. Mười bảy khuôn mặt cười. Người điên cũng cười. Gã vừa cười vừa trèo lên bàn gỡ lá cờ xuống.
Người điên kẹp cái khung kính trong nách. Cúi chào những mặt cười rồi lắc lư chui ra cửa sổ, nhảy tọt ra khỏi tường bảo tàng. Mặt trời vừa ló dạng, người điên cũng ló mặt ra đường.
Người điên ôm lá cờ đi nghênh ngang trên đường, vừa đi vừa ư ử hát. Nắng chiếu lên mặt gã, càng chiếu càng đỏ lựng. Lá cờ thì không đỏ, mặt trời có chiếu đến trưa vẫn xám xịt, đầy những vết ố nâu. Xuyên qua khung kính người ta thấy được mười bảy cái lỗ cháy xém. Xuy
Bình Luận