Đang thiu thiu ngủ cho đủ giấc trong ngày, tôi giật mình tỉnh dậy khi nghe tiếng trò chuyện bất chợt vang lên trong phòng. Căn phòng không quá rộng, cánh cửa gỗ còn được người ta đóng lại nên không gian ấy dễ dàng gói trọn những âm thanh phát ra, bởi thế dù hai người đang nói chuyện kia không to tiếng thì đôi tai vốn nhạy cảm của tôi vẫn nghe rõ những gì họ vừa trao đổi với nhau. Vốn định mặc kệ hai chị em nọ, nhưng nội dung cuộc chuyện trò của họ khiến tôi không thể không dừng lim dim mà mở choàng mắt.
“Anh Tiến có thể sẽ bị thuyên chuyển sang Bắc Ninh, rồi hai anh chị sẽ yêu xa á?”
Cái giọng của Hạ the thé hơn hẳn ngày thường, nghe đã biết con nhỏ đang bất ngờ trước thông tin này lắm đây. Nếu tôi là con nhỏ, chắc tôi cũng chẳng khác gì. Ừ thì đây là chuyện bất ngờ thật mà. Tôi vô thức dỏng tai lên để nghe cho rõ chuyện hệ trọng này.
“Ừ, anh ấy mới báo với chị.”
Cái giọng tiu nghỉu này còn là của ai ngoài Hà nữa. Gớm, nghe đã biết là chất giọng của một cô nàng sắp phải xa người yêu rồi. Đúng là đồ con gái lụy tình!
“Rồi chị tính sao?”
Tiếp tục là Hạ hỏi.
“Sao trăng gì? Tình hình đã vậy thì đành chấp nhận chứ biết làm sao.”
“Không phải em bi quan đâu, nhưng cứ yêu xa vào là nhiều vấn đề lắm…”
“Chị mày cũng biết thế mà, nhưng chuyện đến nước này thì cũng còn làm gì được đâu…”
Hạ thở dài, có vẻ buồn phiền cho chị gái. Hà cũng ủ ê, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ thường ngày cũng lặn tăm. Tôi bắt trọn cảnh tượng ấy vào mắt.
Bình Luận