Rét quá! Bàn tay tôi như cóng lại, chân thì tê cứng. Tôi thầm hỏi không biết hiện tại nơi này đang bao nhiêu độ nhỉ? Nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục đi bộ lên con dốc dựng đứng đó, hi vọng sau khi lên được đỉnh dốc người sẽ ấm hơn.
Thoáng cái mà đã sáu năm trôi qua! Tôi bỗng dưng thở dài như một bà lão khi hoài niệm về quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp ấy. Năm đó, tôi hai mươi hai tuổi, một cô sinh viên trẻ mộng mơ và đầy hoài bão. Thực ra đến bây giờ tôi vẫn còn le lói những ngọn lửa của hoài bão, chưa tắt hẳn nhưng đã không còn hừng hực như năm đó nữa rồi. Tôi thấy có một chút gì đó man mác buồn.
Lên được đỉnh dốc, tôi thở hồng hộc vì mệt nhưng đúng là người có ấm hơn thật. Đứng lại nghỉ một chút tôi lại chậm chậm xuống dốc sang bên kia của thị trấn. Tôi cố gắng đi thật chậm và lục lại toàn bộ trí nhớ, ngó xem có thấy chút gì đó thân thuộc không. Sợ rằng sáu năm mọi thứ đều đã biến đổi không còn như trước. Quả thực mọi thứ đã thay đổi, thị trấn năm ấy đã trở nên phát triển và sầm uất hơn.
Bỗng dưng tôi khựng lại trước một cửa hàng đại lý nhỏ. Nó vẫn còn ở đó, ngay trên đường xuống dốc để về căn phòng trọ của bốn cô sinh viên chúng tôi. Tôi ghé vào cửa hàng hỏi mùa ít đồ ăn vặt. Thực ra, trí nhớ tôi khá tốt nhưng riêng ghi nhớ khuôn mặt người khác thì cực kì kém. Vậy nên, dù đó có là người chủ cũ thì tôi cũng không thể nhớ được họ như thế nào cả. Chỉ nhớ láng máng đó là một đôi vợ chồng già đã về hưu, được con cháu đầu tư cho một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt. Vì những tháng ngày đi thực tập nơi đây, chúng tôi hầu như hôm nào cũng đi qua con dốc này và ghé vào mua đồ ăn. Mua nhiều rồi trở thành khách quen, mỗi lần chúng tôi ghé vào ông bà lại cười rất tươi chào đón rồi giới thiệu thêm những món đồ ăn mới.
Bình Luận