Chương 8: Từ Tâm Mà Động

Ánh tà dương tịch mịch chiếu rọi vào khuê phòng của nữ tử, tô lên cửa sổ hướng Tây một gam màu hổ phách dịu nhẹ. Gốc bồ liễu ngoài cửa viện còn đang say ngủ trong tia nắng Xuân cuối ngày bỗng giật mình tỉnh giấc, từng phiến lá thanh mảnh theo gió đung đưa cùng hòa tấu nên khúc nhạc đằm thắm xoa dịu đi những xúc cảm muộn phiền cô đọng bấy lâu.

 

Vân Tê ngồi thẳng người dậy rồi búng vào trán nàng một cái:

 

“Nha đầu ngốc này, có gì đáng cười đâu cơ chứ?”

 

Nàng đưa tay lên xoa xoa trán rồi ôm lấy cánh tay của Vân Tê, nhẹ giọng thủ thỉ:

 

“Nếu lời người nói là thật, vậy thì con phải gọi người một tiếng “sư nương” rồi!”

Vân Tê đưa tay chống cằm, giả bộ suy tư rồi gật đầu thích thú:

 

“Một tiếng “sư nương” này cũng không tệ, rất hợp khẩu vị của ta.”

 

Nàng và Vân Tê vừa gặp mà đã như quen biết, cả hai người cao đàm khoát luận (*) một lúc lâu, cứ chốc chốc trong phòng lại vang lên những tiếng cười khoái chí.

 

(*) Cao đàm khoát luận: nói chuyện phiếm, bàn luận suông, không có gì câu thúc.

 

Có Vân Tê ở bên cùng hàn huyên, nàng bỗng chốc cảm thấy vết thương sau lưng đã đỡ đi phần nào đau đớn. Sau những đợt cười dài nối tiếp nhau, không khí đã bắt đầu chùng xuống. Nhân lúc Vân Tê đang nghiêm túc, nàng khẽ dò hỏi:

 

“Sư nương, người có biết vì sao lão sư lại cấm con xuống núi không, chẳng lẽ người không tin tưởng con đến như thế sao?”

 

Vân Tê đưa mắt nhìn ra bên ngoài cánh cửa sổ lúc này đang được nhuộm lên sắc màu hổ phách của ánh chiều tà rồi thở dài nói:

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận