Chương 6: Hiểu Lầm Và Cưỡng Bức (1)

“Lão sư! Đệ tử cầu xin người đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!”

 

Tiếng gào khóc van xin thảm thiết không ngừng vang vọng khắp cửa viện Nghinh Uyên. Ngân Như lê lết thân mình giữa nền đất đầy những bụi bặm, hai tay ôm lấy đôi chân Ngọc Bội không buông.

 

Ngọc Bội dường như lại chẳng để ý gì đến thân hình bé nhỏ tội nghiệp đang gào khóc kia. Trên gương mặt lão lúc này đã tức giận đến độ chẳng còn chút huyết sắc nào, còn cây roi trong tay vẫn lạnh lùng không ngừng rơi xuống tấm lưng của nàng, thế nhưng mỗi tiếng, mỗi tiếng roi vang lên trên người nàng, nàng có biết lão cũng đau đớn như thế, đau đớn giống như chính bản thân lão cũng là người gánh chịu tất cả sự thống khổ của thế gian.

 

Còn nàng thì chỉ biết cắn răng chịu đau chẳng nói một lời nào. Nàng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trán chạm xuống đất, thế nhưng giờ đây đôi tay nàng đã bắt đầu run rẩy, đôi môi thì bị cắn đến rướm máu, nước mắt không ngừng lã chã tuôn rơi, từng giọt, từng giọt rơi xuống nền đất lạnh lẽo, để rồi phủ kín lên trong tâm trí càng lúc càng mơ hồ của nàng.

 

Tự ý xuống núi. Bốn chữ này đã là điều cấm kỵ đối với nàng từ khi nàng còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện đời. Lần xuống núi vừa rồi chính là lần đầu tiên của nàng trong suốt mười lăm năm tồn tại trên thế gian. Dẫu rằng đó chỉ là một khoảnh khắc thật ngắn ngủi, thế nhưng khung cảnh đẹp đẽ bên dưới đó lại như in hằn vào trong tâm trí của nàng, vô tình biến cửa viện nơi đây trở nên thật tù túng, ngột ngạt.

Bình Luận