Chương 2: Ngân Như

Xuân cảnh Hạ sắc Thu trùng Đông ngữ.

 

Một năm rồi lại một năm chậm rãi qua đi trên đỉnh Tuyết Vân Sơn tĩnh lặng. Nàng giờ đây đã là một thiếu nữ mười lăm tuổi. Ánh nhìn non nớt khi xưa nay đã dần nhạt nhòa đi, thay vào đó là đôi mắt lưu ly giống như mặt hồ tĩnh lặng đã lâu chẳng nổi lên chút gợn sóng. Ngũ quan thanh tú, thân hình yểu điệu giống như một đóa sen xanh trôi nổi giữa non cao nước biếc, thuần khiết mà tao nhã vạn phần. Nữ nhi năm nào nay đã ra dáng một nữ nhân thành thục, khiến biết bao đệ tử trong Đường thầm ái mộ dung nhan của nàng.

 

Thời gian này Phong Linh Đường tiếp nhận thêm một nữ đệ tử, tên gọi Ngân Như. Ngân Như hãy còn là một đứa trẻ tám tuổi mà thôi, thế nhưng cách nói chuyện lẫn hành xử của nha đầu thì lại vô cùng trưởng thành, nếu chẳng muốn nói hẳn ra là giống một bà cụ non.

 

Ngân Như kể với nàng rằng năm đó làng nha đầu lâm vào nạn đói kéo dài suốt mấy tháng trời. Tiểu đệ đệ thì mắc thương hàn bẩm sinh, dù đã tốn không biết bao nhiêu tiền thuốc thang mà bệnh lại chẳng có chút nào thuyên giảm. Nhà có đúng đệ đệ là con trai nối dõi, thế nên phụ mẫu đành phải bán nha đầu đáng thương đó vào thanh lâu làm tạp dịch. Ngân Như chịu thương chịu khó ở nơi chốn phong lưu đó mấy năm trời, cuối cùng may mắn tìm được cơ hội trốn thoát, quanh quẩn thế nào lại gặp được Ngọc Bội, sau đó đồng ý với lão bái nhập làm đệ tử Phong Linh Đường.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận