Chương 11: Hồi Ức – Vĩnh Biệt

Năm ấy Đại Trần Quốc đại loạn.

 

Quân Bắc Ly trong một đêm tàn sát từ bốn cửa ải nơi biên quan, đánh thẳng đến Kinh Thành.

 

Thế công như chẻ tre, như rắn nuốt miệng hổ, tam quân chỉ còn biết tử thủ trong một tòa thành.

 

Khói bụi mịt mù, vang vọng đâu đó những tiếng khóc than của mẹ mất con, con mất bố mẹ. Chốn kinh thành vốn phồn hoa là thế, chẳng ngờ lại có ngày phải rơi vào thảm cảnh như hôm nay.

 

Quần thần nghe lời xúi giục của Quốc trượng Mộ Dung Thường Thanh, cùng với mưu ma chước quỷ của Hoàng hậu Mộ Dung Xuân Yến, đổ hết tội nghiệt lên đầu Quý phi Bạch Nghinh Uyên.

 

Khi đó Bạch Nghinh Uyên vừa sinh cho Đại Trần Quốc một cặp long phượng thai, ngỡ tưởng rằng sẽ nhận được biết bao ân sủng của Hoàng đế và sự kính trọng của quần thần.

 

Nhưng tất cả đều cho rằng một nữ nhân yếu đuối như nàng là hồng nhan họa thủy, là hồ ly tinh mê hoặc quân vương, là những tội lỗi mà ai có thể nghĩ ra được cũng đều đổ lên đầu nàng, đẩy nàng đến bên bờ vực của cái chết.

 

Quân Bắc Ly đã tiến đến sát kinh thành, nhưng chẳng cánh quân nào chịu dốc sức cho Thiên tử, tình thế tiến thoái lưỡng nan.

 

Hoàng đế lòng đau như cắt, ban cho Quý phi một dải lụa trắng, một bát thuốc độc và một con dao.

 

Mỹ nhân trước khi chết chỉ cầu xin Hoàng đế một điều:

 

“Nếu bệ hạ còn thương yêu thần thiếp, thỉnh cầu bệ hạ hãy coi đây là lần cuối gặp thần thiếp, đừng để những hình ảnh cuối cùng chúng ta gặp nhau là cảnh dung mạo thần thiếp đã lụi tàn!”

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận