LUÔN CÓ MỘT NƠI ĐỂ TRỞ VỀ ĐÓ LÀ NHÀ
Thời gian thấm thoát thoi đưa, một năm đã kết thúc để đón chào một năm mới đến. Tôi đang trên xe khách trở về quê hương để cùng gia đình đón Tết. Con người mộng mơ như tôi mỗi lần ngồi trên xe luôn cảm thấy mình như đang đi trên một hành trình trở về quá khứ, kí ức cứ thế dội về khi đi trên con đường quen thuộc này.
Tôi nhìn ra khung cửa kính ô tô, lướt qua bao nhiêu căn nhà, bao nhiêu cánh đồng, đồi núi mới có thể được nhìn thấy tấm biển “Tân Lạc kính chào quý khách”. Bạn tôi ngày cấp ba đi học ở trường chuyên của tỉnh nói rằng mỗi lần nhìn thấy tấm biển đó thì luôn bất giác mỉm cười tự nhủ rằng “Về đến nhà rồi”. Có lẽ bất cứ người nào đi học, đi làm xa quê đều có cảm giác hạnh phúc khi được trở về nơi mình đã sinh ra lớn lên, nơi có những người thân yêu quý đang ngóng đợi ta.
Rất nhiều người từng chia sẻ với tôi rằng họ không thích Tết như ngày trước nữa. Bởi khi lớn lên có quá nhiều thứ phải suy tính, lo lắng cho mấy ngày Tết được trọn vẹn, đủ đầy, cho bằng nhà này nhà khác. Tôi là cô gái năm nay bước vào lứa tuổi ba mươi nhưng nếu có ai đó có hỏi tôi rằng có còn thích Tết nữa không thì tôi vẫn đáp rằng “Có”. Dù kết hôn hay chưa kết hôn thì câu trả lời của tôi vẫn như thế. Tôi thấy có những lúc con người cứ tự nghĩ phức tạp hóa vấn đề rồi làm cho những ngày Tết mất đi ý nghĩa vốn có của nó. Tết với tôi chỉ đơn giản là trở về bên gia đình, cùng người thân sum vầy đón giao thừa, tâm sự chia sẻ với nhau những câu chuyện trong một năm đã qua. Nếu nói về vật chất không đủ đầy thì ngày xưa khi nhà tôi còn rất nghèo vẫn có những ngày Tết ấm áp, sum vầy, hạnh phúc đó sao. Tôi nghĩ những thứ vật chất hay hình thức bên ngoài phô bày cho người khác xem đâu có ý nghĩa gì bằng sự ấm êm, vui vẻ thuận hòa của gia đình.
Bình Luận