Không đầy một tháng nữa là vào năm học mới. Những tàn phượng thưa dần, cánh phượng cũng bắt đầu chuẩn bị một hành trình lìa cành nhường chỗ cho một mùa mới đâm chồi.
Chiều tan ca, đường đông nghịt. Chen lấn, nhích từng chút cuối cùng Thu mới đón được con gái từ lớp học thêm về.
Bé Thương, con gái của Thu năm nay lên lớp Năm. Thương học ở một trường Tiểu Học trong khu Lam Sơn. Con bé có đôi mắt không to nhưng sáng, cái trán nhô lên trông cực lém. Ngồi phía sau ôm lưng Thu, Thương ríu rít hỏi:
“Con sắp được về ngoại chơi phải không mẹ?”
Phía sau chiếc khẩu trang, Thu xác nhận lời con bé:
“Ừ, về ngoại chơi đến khi khai giảng mẹ sẽ về đón con lên nhập học”. Con bé “dạ” rõ to trong niềm hân hoan khi nghĩ đến việc mình sắp được về quê ngoại.
Quê ngoại của Thương có cánh đồng vươn dài trên triền đê mỗi chiều lộng gió, có đàn trâu nằm ưỡn lưng phơi nắng ban trưa, có lũ bò mải mê gặm cỏ. Nhưng Thương thích về quê ngoại vì nơi đó có Tèo. Tèo rất thông minh, hay sáng chế mấy trò chơi ngộ nghĩnh thú vị vô cùng.
Nhà Tèo cách nhà ngoại Thương cái rào dâm bụt um tùm đỏ chót. Lần đầu tiên hai đứa gặp nhau là vào Tết năm Thương lên lớp Ba. Từ đó mỗi dịp hè hay Lễ Tết là Thương đều nằng nặc xin ba mẹ cho về quê ngoại chơi, nhờ vậy mà tình bạn giữa Thương và Tèo càng thêm khắn khít.
***
Nắng vươn mình nhảy nhót sau rặng dừa. Thương chạy nhanh như thể tránh cái nắng trưa, vừa như háo hức. Từ đằng xa, phóng tầm mắt nhìn thấy dáng nhỏ lon ton, ngoại khấp khởi nói vọng ra:
Bình Luận