Chương 5: Hoa Quốc – Tiếng sáo trong đêm trăng

Buổi đêm tại Hoa Quốc lạnh hơn nhiều so với ban ngày. Không khí ẩm và gió mạnh hơn, tràn đầy một mùi hương đầy sức sống khiến người Lãng khách rùng mình, thở hắt ra một hơi đầy khoan khoái.

Những tán cây phía trên đầu đền Linh Thụ rung lên xào xạc trong gió đêm, thổi xuống một vài chiếc lá bay là là trong gió như những con thuyền nhỏ màu xanh biếc khẽ đong đưa, xoay tròn rồi chìm xuống.

Người Lãng khách đưa tay bắt lấy một chiếc lá, đầu ngón tay nhẹ nhàng và cẩn thận gấp nó thành một hình thù khá kì lạ rồi đưa lên miệng, khẽ thổi.

Một âm thanh cao vút ngân lên, đệm với tiếng gió trở thành một giai điệu trong trẻo nhưng nhuốm mùi cô độc tang thương, ngân nga trong đêm tối tựa như một tiếng hát não nề lòng người.

Người Lãng khách đắm chìm trong những ký ức xưa cũ, những ngón tay cũng khéo léo điều khiển cho âm tiết biến đổi.

Những giai điệu ban đầu cất lên thật dịu dàng, tựa như lời mẹ ru con, như vẽ ra trong đầu người thưởng sáo khung cảnh của một mái ấm yên bình, với vòng tay ấm áp thân thương của tình mẫu tử.

Bỗng tiếng sáo đột nhiên ngân lên, trở nên hào hùng tựa như một tiếng ca ra trận. Âm thanh của chiến trường hòa vào trong tiếng sáo, lúc thì dồn dã như tiếng trống trận, khi thì réo vang như tiếng binh khí giao tranh, rồi lại trầm xuống như tiếng vó ngựa, tiếp đó là réo rắt thê lương, như thể tiếc thương cho những người đã ngã xuống.

Tiếng sáo ngân vang, lúc trầm lúc bổng, lúc dồn dập lúc du dương, khiến cho người nghe như muốn quên mất cả thở, ngay cả không gian cũng yên lặng để thưởng thức giai điệu bi tráng này.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận