Chương 4: Hoa Quốc – Đền Linh Thụ, Đại Vu nữ
“Chà, rốt cuộc thì mình vẫn bị tóm vào đây.”
Người Lãng khách vừa nói vừa ngửa đầu nhìn lên trần nhà bằng đá xám của nhà giam, có chút khóc không ra nước mắt.
Mới hồi sáng sớm hôm nay, trong lúc người Lãng khách đang nuốt vội những sợi mỳ nhão nhoét với thứ nước dùng nhạt nhẽo mua từ một quán mỳ rẻ tiền thì đám cảnh vệ ập tới bao vây lấy ông. Lần này bọn họ chẳng nói chẳng rằng gì mà lập tức áp tới trói nghiến ông lại, sau đó đem tống vào nhà giam với không một lời giải thích.
Trong phòng giam chỉ có mình ông, thanh Vô Sát Kiếm cũng bị tịch thu mất.
Người Lãng khách đưa tay sờ lên cái bụng rỗng tuếch, cảm thấy tiếc rẻ bát mỳ mình vẫn chưa kịp ăn hết, đồng thời thấy nó bỗng dường như cũng không tệ đến vậy.
Đúng lúc này, có tiếng cửa lớn của nhà giam mở ra.
Đám tù nhân trong nhà tù lập tức trở nên kích động. Chúng hò hét, chửi rủa, đập bất cứ thứ gì có thể vào cửa phòng giam.
“Câm mồm hết đi!”
Có những tiếng hò hét áp chế đáp lại của những tay cảnh vệ.
Bọn họ bước thẳng về phía phòng giam của người Lãng khách, tra chìa vào ổ rồi mở ra, một người trong số họ nói:
“Có người muốn nói chuyện với ngươi, đi theo bọn ta.”
Người Lãng khách theo sau bọn họ bước dọc theo lối đi tối tăm của nhà giam.
Ông có thể cảm thấy những ánh mắt của đám tù nhân, lúc này đã yên lặng, nhìn chăm chăm theo từng bước chân của mình.
Đám cảnh vệ dẫn ông vào một căn phòng kín, trong phòng chỉ có một chiếc bàn gỗ, hai chiếc ghế đơn và một ngọn nến đặt ở chính giữa bàn.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận