Chương 2: Hoa Quốc – Tửu điếm
Tửu điếm hôm nay dường như đông hơn mọi ngày khiến cho nữ chủ nhân của nó gần như không có lấy nổi một khắc nghỉ ngơi nhưng gương mặt đoan trang dù lấm lem vẫn luôn tươi rói nụ cười mừng rỡ.
Người Lãng khách đưa chén rượu thơm lên miệng uống cạn. Rượu đi vào cổ họng cay nồng, bốc lên một mùi hương khiến người ta ngây ngất. Vị cay và đắng như đốt cháy cuống họng, tuy nhiên sau đó là hậu vị ngọt và thơm nồng khiến cả cơ thể người Lãng khách như nóng bừng lên.
“Rượu ngon.”
Người Lãng khách khẽ cảm thán, tự rót thêm cho mình một chén nữa.
Loại rượu này có tên là Linh Hoa, là loại rượu nổi tiếng nhất của Hoa Quốc.
Nghe nói muốn làm ra được loại rượu Linh Hoa này, rượu cần phải được ủ bằng những hạt sương sớm lúc ban mai, thuần khiết không một chút bụi bẩn. Nguyên liệu ủ rượu còn cần tới tinh chất ép từ những cánh hoa của Linh Thụ, cây hoa anh đào cao hơn trăm thước với những tán cây bao phủ cả một vùng lớn tại thủ đô Hoa Quốc. Cũng bởi vậy mà chất rượu trong ngần như nước mưa, phơn phớt ánh hồng nhẹ như mặt hồ phản chiếu lại ánh nắng khi ngày tàn.
Tuy nhiên, dù mang trong mình màu sắc nhẹ nhàng tới say đắm nhưng rượu Linh Hoa lại là một loại rượu nặng có tiếng, đủ để khiến ngay cả kẻ tỉnh táo nhất cũng trở nên hồ đồ.
Một minh chứng cho việc đó có thể kể đến chính là mấy tay khách đằng kia.
Chúng vào quán trước người Lãng khách, tính đến giờ cũng đã trải qua gần sáu tuần rượu rồi. Tên nào tên nấy mặt đỏ bừng, nói cười hô hố, giữa thanh thiên bạch nhật khiến cho ai nhìn vào cũng phải cảm thấy xấu hổ.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận