ảnh bìa bài viết Làm người tốt dễ hay khó?
Đã duyệt

Làm người tốt dễ hay khó?

Đã hoàn thành
  • Tác giả: Kim Ngọc
  • Thể loại: Tản Văn
  • Nguồn: Khôi Văn Quán
  • Thiết kế bìa: Khôi Văn Quán
  • Rating: Không giới hạn độ tuổi
Tổng lượt xem

Làm người đã khó, làm người tốt lại càng khó gấp trăm bề. Ai có thể giữ được bản tâm lương thiện giữa dòng đời khắc nghiệt?

Đôi khi hoàn cảnh cũng là điều khiến cho con người tự nguyện sa ngã, lựa chọn một con đường ‘khác’ nhẹ nhàng dễ thở hơn. Bởi làm người thật khó quá! Thế nên có người từng ước: “Nếu có kiếp sau tôi nguyện làm cát bụi!” Nhưng tôi nghĩ dẫu có khó đến mấy thì cũng hãy cố mà sống cho ra dáng con người!

# Kim Ngọc - Làm người tốt dễ hay khó?

Bác Hồ từng dạy: “Học cái tốt thì khó, ví như người ta leo núi, phải vất vả, khó nhọc mới lên đến đỉnh. Học cái xấu thì dễ, như ở trên đỉnh núi trượt chân một cái là nhào xuống vực sâu.”

Lúc còn nhỏ tôi đã cho rằng: Làm người tốt thôi mà, có cái gì khó đâu! Lớn dần tôi mới biết, làm người tốt thật khó biết bao! Vậy mới thấy những lời đúc kết của ông bà ta ngày xưa trân quý biết nhường nào khi dạy con, dạy cháu như: Cứu vật vật trả ơn, cứu nhơn nhơn trả oán hay làm ơn mắc oán hoặc là lon gạo ân gánh gạo thù,…. Vô vàn triết lý của người xưa qua từng câu ca dao tục ngữ để lại cho thấy làm người tốt thật sự không hề dễ dàng. Nhất là trong xã hội lắm nhiễu nhương ngày nay thì muốn làm một người tốt lại càng khó. Và với sự nhan nhản len lỏi mọi ngóc ngách của mạng lưới internet hiện nay chúng ta không ít lần thấy được hoặc chứng kiến cảnh người tốt làm ơn nhưng lại mắc phải oán. Rõ ràng là giúp người nhưng cuối cùng lại nhận lấy kết quả chẳng mấy gì đẹp. Hoặc là vì lòng tốt của mình khiến bản thân sập bẫy bọn bất lương. Vậy thử hỏi ai mà dám làm người tốt nữa đây? Đừng hỏi tại sao con người ngày nay vô cảm, có quá nhiều thứ buộc họ phải như vậy, vì không ai muốn chuốc lấy phiền phức cho chính mình cả. 

*

Năm mười chín, tôi đi làm bán thời gian cho một quán ăn vặt, đang lúc vắng khách, tôi ngồi trong quán thì thấy một bà cụ tầm ngoài sáu bảy mươi đang lê bước qua đường giữa rừng xe cộ. Với bước đi khó nhọc bà nhích từng chút từng chút, thấy vậy tôi vội chạy ra đỡ bà sang. Sau khi xong tôi quay lại thấy chị chủ quán đứng bên đường nhìn qua, thấy tôi về cũng không nói gì, gần vãn ca chị mới thủ thỉ: Em phải cẩn thận, người ta chưa chắc cần mình giúp, mình giúp chưa chắc đã biết ơn còn chuốc lấy muộn phiền. Ở phố khác quê nhiều lắm, không biết đâu mà lần em ạ. Phải giữ bản thân cho kỹ, kẻo gặp chuyện chẳng may. Lúc ấy tôi âm thầm trách chị sao quá lạnh lùng, giúp người một chút thì có làm sao đâu. Bẵng đi một thời gian, tôi nghe người ta xì xào đâu là cũng có trường hợp giống tôi hỗ trợ dắt qua đường sau đó thì bị ăn vạ, rồi bị mất ví. Tôi mới chợt vỡ lẽ, hôm đó có lẽ tôi may mắn chăng? Dẫu vậy, tôi cũng âm thầm cảnh cáo bản thân, sau này bớt lo chuyện bao đồng của người khác lại. Bởi không phải lúc nào thần may mắn cũng sẽ chiếu cố! Tôi vẫn luôn không ngừng tự nhủ như thế, rèn luyện trái tim cứng rắn không lay động trước bất kỳ chuyện gì. Gặp chuyện bất bình thì cứ nhắm mắt làm ngơ, xem như bản thân mắt mù, tai điếc không nghe, không thấy gì cả. Đúng vậy, đó nguyên tắc sống của đại đa số người thời nay, nhưng đâu đó quanh đây vẫn luôn không thiếu những người anh hùng thầm lặng vô danh, họ làm điều tốt việc tốt trong im lặng. Có lẽ chỉ là ý niệm nhất thời hoặc cử chỉ vô tình hay chỉ vì họ thấy bản thân cần phải làm thế. Và chính họ cũng không biết một hành động nhỏ của họ đã sưởi ấm trái tim của biết bao người xa lạ có cái nhìn đẹp hơn về cuộc sống. Rằng ngoài kia vẫn còn biết bao người tốt, họ như những tia nắng ban mai xua tan giá buốt mùa đông tuy sẽ bị bóng đêm lấn áp khi ánh tà buông lơi nhưng vẫn sẽ xuất hiện khi sớm mai thức giấc.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận