Trong bóng đêm thâm trầm, lặng gió, những áng mây vắt ngang qua màn đêm che đi ánh trăng khi mờ khi tỏ, quả thật là một khung cảnh hoàn mỹ để diễn ra một ít chuyện không muốn để nhiều người biết đến.
Giữa đêm đen tăm tối ấy, những bóng người lặng lẽ len lỏi, âm thầm tiềm nhập đến doanh trại – nơi có những con người đang ngủ mê man, không hề biết đến mối nguy hiểm đang cận kề. Hơn trăm bóng đen cầm đao kiếm xông thẳng vào định kết liễu những người đang say giấc, tuy nhiên giữa chừng thì tất cả đều khựng lại. Bởi xung quanh họ không biết từ lúc nào xuất hiện dàn cung thủ, ánh đuốc sáng loá cả vùng trời, soi rọi tất cả những điều âm u trong đêm tối, sau tín hiệu của chủ tướng, cung thủ liền luân phiên buông tên bắn thẳng vào người bọn họ. Một cuộc giết chóc âm thầm diễn ra, chẳng mấy chốc mà đám người mặc áo đen đã gục ngã hơn phân nửa, số còn lại xem ra võ nghệ rất khá. Một vài người trong số họ định xông về phía trước nơi người được quân lính vây quanh bảo vệ. Nhưng dẫu có huấn luyện đến mức nào thì dù sao cũng chỉ là con người bằng xương bằng thịt, đâu thể nào tránh hết được ngàn vạn mũi tên đồng loạt bắn ra, nên hầu hết chưa đến gần thì đã gục ngã. Người ngồi trên lưng ngựa ở trung tâm vẫn thong dong cất tiếng:
“Để lại một ít người sống!”
Sau khi được lệnh, cung thủ lập tức bắn tên vô hiệu hoá vũ khí của đám sát thủ rồi nhanh chóng tiến lên khống chế không để chúng nuốt độc tự sát. Cuối cùng lục soát khắp người xem có tìm ra vật gì không, tiếc là không có bất kỳ thu hoạch gì đáng kể. Một người khác cùng cưỡi ngựa song song với người ra lệnh vừa phe phẩy chiếc quạt làm từ vải lụa mỏng tanh vừa không ngừng tấm tắc:
Bình Luận