Sáng hai mươi chín Tết, đang say sưa ngủ trong chăn ấm đệm êm, Khôi giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng mẹ gọi ở cửa phòng: “Khôi ơi, một lúc nữa liệu mà dậy cho mẹ nhé.”
Bị cắt ngang giấc ngủ vào một buổi sáng thứ Sáu không phải đi học, cậu trai choai choai mười mấy tuổi hơi cau đầu mày, mắt nhắm mắt mở ló đầu ra khỏi chiếc chăn bông đang trùm kín mít người mình, ậm ừ một tiếng “Vâng” theo bản năng, rồi lại rúc mình sâu trong chiếc chăn mềm mại và ấm áp để tiếp tục đeo đuổi giấc mơ mà cậu đang bỏ dở. Chẳng biết đã thiếp đi được bao lâu, Khôi mới mơ màng mở mắt, ngó lên nhìn đồng hồ để bàn đặt trên chiếc tủ gỗ đầu giường. Bảy giờ bốn mươi lăm phút. Cố gắng mà vẫn không thể ngủ tiếp được nữa, Khôi đành trở dậy, sang phòng vệ sinh ở bên cạnh làm vệ sinh cá nhân.
Lúc Khôi khoác thêm áo phao vào người rồi bước xuống cầu thang tầng một, cậu em trai đang học lớp hai của cậu đã tíu tít chạy tới, hớn hở kéo tay lôi cậu ra ngoài sân. “Khôi nhanh lên, mọi người đang chờ rồi.”
“Gọi anh Khôi.” Khôi nghiêm giọng nhắc nhở.
Cậu bé Đăng lè lưỡi với anh trai, song không buồn đáp lời. Dạo gần đây thằng nhóc này thường xuyên xưng hô không biết lớn bé như vậy, nhưng nó lại rất láu cá, chỉ xưng hô như vậy trước mặt Khôi, làm cậu muốn mách tội thằng nhóc với bố mẹ cũng chẳng có bằng chứng. Khôi bất lực, đành mặc kệ cậu nhóc, dù sao thì nó chỉ xưng hô vậy thôi chứ không làm ra hành động “không lễ phép” nào khác, cậu làm anh, lại hơn nó những bảy tuổi thì thôi chẳng chấp nhặt với trẻ con làm gì!
Bình Luận