Người ơi!
Nắng trải trên nương,
Hè vấn vương,
Nhớ người thương, nguyện thề làm uyên ương.
***
Sương đọng trên lá,
Tim hóa đá,
Lệ ướt má mà ngóng người phương xa.
***
Cha mẹ cấm đoán,
Lòng không oán,
Người chẳng than cố gắng tỏa hào quang.
***
Lang thang giữa lối,
Trong đêm tối,
Tiếng ỉ ôi, hóa là ve đang sầu.
***
Đầu lại mông lung,
Cứ nhớ nhung,
Trên không trung, tiếng sáo diều ngân nga
***
Xa nhau đã lâu,
Những đêm thâu,
Người có thấu nỗi cô đơn từng ngày?
***
Nay nhận được tin,
Người có tình,
In trong hình chẳng thể về được nữa.
***
Ngửa mặt lên trời,
Tâm rối bời.
Hỡi người ơi,
Sao người nỡ…
Để em mơ, một tương lai sáng tươi,
Giờ giữa đời, bỏ mình em bơ vơ?
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận