Nói đến hôn nhân thì ai cũng sẽ nghĩ ngay đến thân phận của người phụ nữ thời ấy: “Thân em như tấm lụa đào, phất phơ giữa chợ biết vào tay ai” hay “Thân em như giếng giữa đàng, người thanh rửa mặt, người phàm rửa chân”.
Trước khi mấy cái “giáo lý” tam cương ngũ thường, tam tòng tứ đức của Nho giáo du nhập vào nước ta thì người phụ nữ vẫn còn dễ thở. Đặc biệt là thuở lập quốc sơ khai của Hai Bà Trưng…
Không biết có nên may mắn là nước ta chỉ bị ảnh hưởng còn không tới mức phát rồ như nhà hàng xóm không!?
Chỉ nghĩ đến cảnh lề lối lễ nghĩa Nho giáo thời phong kiến, hôn nhân không tự do, đa thê, gia trưởng, chồng chúa vợ tôi thì đã thấy một bầu trời tuyệt vọng.
Bài viết hôm nay tôi sẽ đề cập sơ lược về chế độ hôn nhân được đề cập điều chỉnh trong Quốc Triều Hình Luật.
★ Kết hôn
Nói đến kết hôn thì chúng ta phải nghĩ ngay đến điều kiện để có thể kết hôn. Hôn nhân thời phong kiến đúng chuẩn cha mẹ đặt đâu con ngồi đó. Không phải như thời nay muốn cưới là cưới muốn gả là gả, chẳng cần mai mối, cha mẹ đôi bên đồng ý. Thời ấy mà kiểu này là phạm pháp đó! Đặc biệt lỡ mồ côi cha mẹ thì phải có sự đồng ý của thân thích bề trên, trưởng tộc hoặc trưởng thôn. Ai mà xui xẻo mà lỡ xuyên về thời đó như một số nữ chính trong truyện xuyên không thì quên đi chuyện yêu đương tự do, kết hôn theo sở thích nhé! Vì vậy có thể tổng kết điều kiện để kết hôn cơ bản thời phong kiến chính là sự đồng ý của cha mẹ hoặc “người lớn” hai bên.
Bình Luận