Thành phố Hải Âu, chín giờ sáng một ngày tháng chín.
Cái nắng cháy của mùa hè đã dần xa, thay thế bằng những cơn gió thu mát rượi. Tuân hạ kính cửa sổ xe, sảng khoái hít vào đầy một phổi không khí trong lành. Đuôi mắt liếc nhìn bản đồ trên chiếc điện thoại thông minh một lần nữa để xác nhận, cậu đánh tay lái vào con đường yên ắng, bóng nắng rải đầy qua kẽ lá.
Hôm nay, Tuân rất vui vì đây là lần đầu tiên cậu được lái xe một mình sau khi nhận bằng lái. Mặc dù chỉ là đi đón đứa em họ mới từ quê lên học đại học cùng đi siêu thị, nhà lại chỉ cách siêu thị có hai cây số, nhưng được chủ động cầm lái vẫn mang lại cảm giác sung sướng khó tả. Tuân khe khẽ huýt sáo, đẩy chiếc kính râm qua đầu để nhìn cho rõ biển số nhà hơn, rồi dừng xe trước một cánh cổng sơn đen.
Tuân tự tin nhấn còi rồi tắt máy xe chờ đợi. Tiếng còi xe “pim pim” khô giòn vang khắp khu trọ.
Gần như ngay lập tức, Trường hối hả chạy ra, nhanh tay khóa cổng rồi chui vào trong xe của Tuân.
– Em chào anh ạ! – Trường lễ phép.
– Ừ, chào em!
Tuân đợi Trường ngồi xuống ghế lái phụ, cài dây an toàn hẳn hoi rồi mới xoay chìa khóa khởi động xe. Xe vừa nổ máy, bản nhạc trên đài đã vang lên hết sức vui tai. Tuân cao hứng ngâm nga theo một đoạn điệp khúc.
Tuân hơn Trường ba tuổi. Hồi còn bé tí, hai anh em rất hay chơi chung, nhưng từ khi gia đình Tuân chuyển vào thành phố Hải Âu thì họ không còn gặp mặt. Đã mười lăm năm trôi qua, đủ để khiến những mối quan hệ đã từng thân thiết trở nên mờ nhạt.
Bình Luận