1.
Gió biển mang theo hơi mặn từ ngoài khơi lùa vào vách đá dựng đứng tạo ra những âm thanh trầm bổng. Gió thổi thông thốc mái tóc bồng bềnh dài quá tai của Hiếu khiến chúng rối mù. Những con sóng vỗ ầm ầm vào ghềnh đá như đang vỗ về sau những tổn thương do sóng gây ra bao ngày tháng qua. Tiếng hải âu gọi nhau, chúng sải cánh chào bầu trời, chào biển trước khi về. Xa tầm mắt, những chiếc thuyền con con cũng đang vội vã thu lưới. Mặt trời ngáp dài sau lưng Hiếu. Nắng khiến bóng cậu kéo dài, in gồ ghề trên những mỏm đá.
Hiếu đứng đây từ khi nào? Cậu không rõ. Cậu đưa mắt nhìn ra biển mênh mông lại càng thấy mông lung, vô định. Cuối ngày rồi, ai cũng quay về. Chỉ có Hiếu không còn chốn để về.
Điện thoại cậu trong túi lại vang lên từng hồi chuông giục giã. Cậu chẳng vội, mãi sau mới bắt máy. Đầu dây bên kia nức nở tiếng khóc:
– Hiếu! Con đang ở đâu?
– Con đi xa rồi mẹ!
– Về nhà đi con.
– Con còn nhà đâu mẹ!
– Sao lại không? Bố mẹ luôn là nhà của con.
– Nhưng… bố đuổi con đi rồi. Chính bố cấm con quay về còn gì?
– Bố con nóng lên nên nói thế…
Mẹ ngập ngừng không biết nói sao nên nghẹn ngào.
– Con biết con sai, nhưng… con biết làm sao hả mẹ?
Không gian rơi vào trầm lắng, chỉ còn lại tiếng nức nở ở hai đầu dây. Dưới chân cậu, biển bỗng dâng trào từng cơn uất nghẹn, mỗi lúc một cao hơn, cao hơn.
Hiếu buồn bã đút điện thoại trở lại túi quần. Cậu ngước mặt lên trời, hướng mắt ra biển mênh mông đang dần chuyển màu thâm u, mịt mù. Cậu nhắm mắt để lắng nghe biển khóc. Hiếu nhờ gió lau đi những giọt nước mắt mặn như vị muối biển kia. Màn đêm ôm trọn tấm thân tả tơi bởi những vết thương lòng đang mở miệng toang hoác, đau thương ngập ngụa. Lạnh lẽo và cô đơn gặm nhấm tâm hồn loang lổ của cậu thêm tan hoang. Nếu cậu tiến thêm một bước và nghiêng mình ra trước một chút thì liệu mọi đau đớn có dừng lại ở giây phút ấy hay không?
Bình Luận