Chương 8: Sự thật mãi vô hình

– Cha! – Quân Tường sửng sốt, anh chạy vội đến chỗ chủ tịch Ngô. Người ông ấy khá lạnh và lấm lem máu. Chuyện gì đó đã xảy ra, anh hốt hoảng lay gọi cha mình.

– Con… đi ngay! Đi mau! Rời khỏi đây!

Ngô Quân Hạo mở mắt ra, ông ấy hoảng loạn nói. Quân Tường rất khó hiểu, anh tìm cách mở dây trói quanh ghế. Tiếng bíp bíp đâu đây, hiển nhiên cái bom hẹn giờ nó nằm sau lưng chủ tịch Ngô ấy thôi.

Không xong rồi!

Mặt anh tái nhợt, còn mười lăm phút nữa. Cha anh đang vướng vào rắc rối không lường trước được.

Lý do cha mất tích là đây sao?

Anh cố giữ bình tĩnh. Không ngờ ông ấy rơi đến bước đường này. Đầu anh vô cùng rối rắm, không biết làm sao động vô hệ thống điện tử kia.

– Làm ơn tin con! Cha hiểu mà… – Anh trấn an ông ấy, không còn nhiều thời gian suy nghĩ. Anh lại càng đau đầu trước những sợi dây đen đỏ kia.

Chết thật!

Lấy điện thoại ra, anh gọi ngay bạn mình. Tiếng máy chờ khá lâu, lòng anh cồn cào như lửa đốt.

Năm phút trôi qua…

– Mặc kệ cha, con đi đi! – Chủ tịch Ngô nói trong tuyệt vọng, Quân Tường vẫn kiên trì mò mẫm mấy sợi dây kinh hoàng này. Một trò đùa man dại, ai đó đã bày ra.

– Quân Tường, nghe cha! Không kịp nữa đâu! – Ngô Quân Hạo nói thật vội vã, ông ấy định liệu luôn cái chết cho chính mình. Có lẽ hy vọng về ngày mai chẳng còn, ông buông xuôi thật rồi. – Chìa khóa két sắt nằm trong phòng mẹ, mật mã là ngày sinh của con!

– Đừng cha! Làm ơn! – Quân Tường sắp phát điên lên, anh thật muốn cắt hết đám dây chằng chịt này càng nhanh càng tốt. Đồng hồ nhảy số liên tục. Nó gieo rắc nỗi ám ảnh về tương lai sắp xảy đến.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận