Chương 7: Gió lạnh bỗng lao xao

Không còn thời gian suy nghĩ, Quân Tường đập tay lên đầu mình, hy vọng đầu óc sẽ tỉnh táo hơn. Anh cần làm điều gì đó trước khi quá muộn.

– Trông đứa nhỏ giúp cháu!

Anh nói với người quản gia rồi mất hút trong đêm, ông ấy còn không kịp hỏi han thêm điều gì. Cuối cùng nhóm vệ sĩ gia đình phải trông nôm cẩn thận, đến tận khuya con bé mới chịu ngủ ngon lành.

Quân Tường lái xe khá nhanh. Tâm trạng của anh rất căng thẳng. Nhờ người quản gia giữ hộ đứa nhỏ, anh cũng yên tâm phần nào. Đi được quãng đường khá xa chợt màn hình điện thoại sáng lên kèm tiếng bíp bíp. Tin nhắn thứ hai gửi đến, anh lần hồi thứ manh mối mơ hồ này.

Gặp cố nhân buồn bã u sầu, gấu nhỏ trở mình thao thức. Nước mắt ướt than hồng, mi mắt khẽ cay cay.

– Két!!!

Quân Tường bất ngờ đạp thắng khi cơn chóng mặt trở lại. Lòng anh ngổn ngang rối bời. Làm sao tỉnh táo bây giờ? Anh thử nhắm mắt lại, có thể nó phát huy tác dụng hơn.

Thời gian dần trôi qua, Quân Tường mở dần mi mắt. Mọi thứ xung quanh có vẻ ổn định hẳn, anh từ từ cho xe lăn bánh. Đồng hồ đang điểm ba giờ sáng. Trời rất lạnh, anh chỉ mặt mỗi chiếc sơ mi màu xanh dương đậm. Con đường xuyên nội thành ra ngoại ô khá vắng vẻ. Hai bên đồng cỏ ngút ngàn. Trời đang về sáng, xung quanh cô tịch đến đáng sợ.

Ánh đèn ô tô pha sáng khoảng sân nhà máy cũ, Quân Tường chậm rãi xuống xe. Quang cảnh thật đìu hiu, tăm tối. Cầm đèn pin trong tay, anh lần bước vào trong. Thứ không khí ẩm thấp bụi bặm xộc thẳng lên mũi, nó khiến đầu anh khó chịu. Đứng quanh quẩn quan sát, anh bắt đầu nghe tiếng bước chân cộc cạch phía cầu thang. Chiếu ngay ánh đèn về chỗ đó, bóng người bỗng chạy vội vã, anh lập tức đuổi theo.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận