Chương 6: Góc nhỏ đáy tâm hồn

Cơn gió lao xao đầy thách thức, nó muốn thổi bay tấm thân bé nhỏ chưa biết sự đời. Gương mặt ngây thơ mò mẫm thành lan can, đứa trẻ nhoài người xuống.

– Trời ơi! – Quân Tường tối sầm mặt, anh hoảng hốt lao đến nơi đứa trẻ có thể rơi bất kì lúc nào. Ngôi nhà chỉ một tầng lầu nhưng đối với chiều cao này không thể đùa giỡn được.

Làm sao đây?

Anh rối trí, mắt chẳng rời đứa trẻ. Con bé đang kiếm tìm gì đó, nó thậm chí chưa hiểu nguy hiểm rình rập. Miệng khóc mếu máo, trông khá sợ hãi.

– Mẹ! – Nó thét lên rồi thì…

– Bụp!

Quân Tường nhăn mặt, anh chụp được đứa trẻ ngay khoảnh khắc tử thần muốn lấy mạng nó. Mảnh sành sứ văng khắp nơi. Con bé khóc ré lên, nó giãy giụa trong tay anh.

– Ngoan nào! Ngoan nào…

Anh vỗ vỗ lưng đứa trẻ, nó thoải mái hơn hẳn nhưng vẫn còn khóc nhè nhẹ. Ngôi nhà chẳng ai khác ngoài trẻ con. Lòng anh rộ lên nỗi lo mông lung mập mờ, anh liền lấy điện thoại gọi, tiếng máy chờ rất lâu. Cô ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nửa tiếng sau…

– Có chuyện gì vậy?

Người quản gia lái chiếc ô tô đen đậu trước nhà Vân Hy. Quân Tường đang cho đứa trẻ ăn cây kẹo mút. Người quản gia lại gần, đứa trẻ sợ sệt, nó nép sau lưng anh.

– Con… ổn chứ? – Ông ấy chỉ vào cánh tay sây sát rươm rướm máu của anh. Đứa nhỏ trông khá mệt, nó ngáp ngủ liên tục.

Chuông điện thoại vang hồi lâu, Tuấn Kiệt bấm bụng, vẻ mặt thất thần. Lát sau, hắn phóng xe ra khỏi nội thành. Lúc này bên nhà Quân Tường, người quản gia loay hoay ngoài cổng, ông ấy hỏi han một lúc rồi gọi ngay cho anh. Chiếc ô tô xám bám đuôi Tuấn Kiệt khi đi ngang qua, người quản gia thoạt trông cũng chẳng để ý. Mười lăm phút sau, Quân Tường chở đứa trẻ về trang trại ngựa.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận