Chương 5: Hôn lễ cuối mùa thu

Ngô Quân Hạo lái chiếc ô tô màu đen vào sân nhà. Đội vệ sĩ chạy ra tiếp đón. Trời gần tối hẳn, Quân Tường đến giờ chưa chịu quay về. Anh kiên quyết không chuyển nhượng trang trại cho ông chủ Lưu giàu có kia.

Thực tế, điều làm chủ tịch Ngô đau đầu nhất chính là cô người yêu của con trai bất ngờ xuất hiện. Nét mỏi mệt hiện trên gương mặt hằn sâu nếp nhăn tuổi tác, ông ấy thả mình xuống sô pha. Người quản gia đến gần, ông ta trao cho Ngô Quân Hạo một phong bì cưới. Lúc này vị quản gia cũ lại tới, chủ tịch Ngô gọi ông ấy vào phòng riêng nói chuyện.

– Lão Lưu tổ chức hôn lễ cho con trai à?

Người quản gia mím môi, mặt chủ tịch Ngô khá tệ. Ngoài cửa sổ gió thổi lồng lộng, màn đêm lạnh giá giăng phủ lưng trời. Cơn gió vô tình đó sao thấu hiểu nỗi lòng người cô đơn. Ngay cả trong trái tim bé nhỏ phải chịu nỗi giày vò, tổn thương tê tái. Ai biết giấc mơ tình yêu đẹp đẽ đến nhường nào. Tại sao phút chốc lạc lõng xuống địa ngục tối tăm?

Chạm tay ngôi sao xa nhất, ánh nhìn trở nên mờ ảo. Kí ức tình yêu bỗng xóa nhòa bằng sắc tím mùa thu. Cười một mình trong đêm vắng, Quân Tường ngả người xuống bãi cỏ êm ái. Anh cố vẽ gương mặt người yêu trong nỗi nhớ đóng băng.

Một tình yêu đã chia lìa.

Khi anh nói hai tiếng yêu thương thì đôi cánh kéo em bay thật xa…

Như giấc mơ cổ tích.

Rồi tình yêu mới nhấn chìm anh bên đáy vực mây trời…

Nhắm mắt lại, cơn đau lồng ngực nhói lên. Cảm giác thế giới xung quanh tĩnh lặng, anh để yên mọi thứ theo dòng chảy thời gian bất tận xa mờ…

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận