Chương 4: Man mác gió thu qua
Ánh sáng le lói cuối con đường tăm tối, không khí ngột ngạt như lạc bước xuống tầng hầm thăm thẳm. Tiếng trẻ con cười đùa to nhỏ, giọng người con gái thánh thót trong trẻo tựa khúc nhạc dịu êm. Bản Sonata Ánh trăng bên chân đồi yên ả, từng phím đàn lả lướt theo nhịp đập trái tim. Thứ cảm giác đè nặng tâm trí hao mòn, mặt trời bỗng vụt tắt. Ánh sáng biến mất cùng nốt nhạc cuối cùng.
– Vân Hy!!! – Quân Tường bật dậy, xung quanh tĩnh mịt, ngoài chiếc đèn ngủ lờ mờ chiếu rõ các ngón tay mình. Không ai cả! Anh biết, mọi thứ là một giấc mơ. Có thể hình ảnh xa mờ ấy khó phôi pha nhưng giờ đây tâm hồn anh là chuỗi ngày dài chìm đắm trong kí ức nhạt nhòa.
Vết thương trên cánh tay không là gì cả, dù người quản gia đã mời bác sĩ đến khâu vài mũi. Cha anh lại đến, ông ta khá kiên nhẫn trong việc thỏa hiệp cùng anh. Rõ ràng ông ấy hiểu trang trại này quan trọng biết nhường nào, tại sao cứ một mực khuyên anh bán đi?
Ôm mái đầu nặng trĩu, Quân Tường mệt mỏi lấy trong ngăn kéo ra một tấm ảnh. Hình anh ấy chụp cùng Vân Hy tại trung tâm thương mại. Ba năm rồi, nó hơi ngả màu nhưng tình yêu của anh chẳng hề thay đổi.
Cô ấy biến mất đột ngột rồi bất ngờ trở về cùng một đứa trẻ. Mọi thứ trở nên phức tạp, bản thân anh còn chưa tường tận nổi sự việc đang diễn ra. Gã họ Lưu kia có vẻ biết điều gì đó nhưng tại sao hắn chen ngang vào câu chuyện này?
Đầu anh đau buốt, ngôi sao băng bất chợt lướt qua cửa sổ. Ánh nhìn ngày xưa lại hiện về trong đáy mắt.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Danh Sách Chương (10)
- Chương 1: Tình yêu trong đáy mắt
- Chương 2: Gió lùa qua tóc em
- Chương 3: Vết cắt giọt thời gian
- Chương 4: Man mác gió thu qua
- Chương 5: Hôn lễ cuối mùa thu
- Chương 6: Góc nhỏ đáy tâm hồn
- Chương 7: Gió lạnh bỗng lao xao
- Chương 8: Sự thật mãi vô hình
- Chương 9: Yêu em trong niềm đau
- Chương 10: Tận cùng là cái chết?
Bình Luận