Chương 3: Vết cắt giọt thời gian

Tiếng dương cầm réo rắt vang lên từ ngôi nhà bên cạnh. Quân Tường như sực tỉnh trong bản Sonata Ánh trăng đó. Anh nheo mắt nhìn Lưu Tuấn Kiệt.

– Mày nói gì?

Lưu Tuấn Kiệt tiến lại gần, hắn cười châm chọc.

– Không nghe rõ sao? Vân Hy sắp làm vợ tao rồi!

– Bốp!

Cú nện như trời giáng, Tuấn Kiệt né không kịp. Hắn té nhào xuống sô pha. Vân Hy hốt hoảng, cô ấy lao đến giữ Quân Tường lại.

– Khốn kiếp! Mày làm tao đau đấy!

Tuấn Kiệt lấy tay lau vệt máu nơi khóe miệng. Hắn có phần thích thú khi thấy Quân Tường giận thế này. Mặt anh nóng bừng, không ngờ hắn dám đến tận nhà Vân Hy. Quân Tường điên tiết nhưng anh cố kìm chế vì Vân Hy chưa chịu buông anh ra.

– Mày thấy không, ngay cả cô ấy còn bênh vực tao nữa mà! – Tuấn Kiệt lôi giọng giễu cợt, công kích Quân Tường. Hắn thừa hiểu mình đang ở thế chủ động vì đại thiếu gia nhà họ Ngô kia cũng chỉ là vật ngáng đường thôi. Trong khi con mồi lớn chính là chủ tịch Ngô giàu có nức tiếng.

– Lưu Tuấn Kiệt! – Quân Tường gào lên, anh xông vào đánh tới tấp. Cuộc ẩu đả dâng lên đỉnh điểm.

– Xoảng!!!

Vân Hy há hốc miệng, chiếc bình thủy tinh vỡ nát dưới sàn. Mặt Quân Tường tái đi, vài mảnh sắc cắt ngọt lớp áo sơ mi ở cánh tay. Máu bắt đầu chảy loang xuống nền nhà, Tuấn Kiệt thấy thì nhăn mặt. Hắn chưa bị làm sao, Vân Hy hốt hoảng nhìn Quân Tường.

– Em… em không cố ý…

Vân Hy không thể bình tâm hơn, cô đã lấy chiếc bình đánh vào vai Quân Tường. Khoảnh khắc ngắn ngủi đó khiến anh tổn thương, anh chết lặng nhìn cô khi người con gái mình yêu lại hành động vậy.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận