Chương 2: Gió lùa qua tóc em
Quân Tường suýt rơi điện thoại, anh ấy đứng như trời trồng nhìn người con gái trước mặt mình.
Anh nhớ ánh mắt đó.
Ánh mắt Lữ Vân Hy…
Một nỗi đau len lỏi, sâu tận trái tim rồi tan vào khoảng không im lặng. Cô ấy đã xuất hiện, ngay tầm mắt anh. Trái tim bướng bỉnh dại khờ, phút chốc tình yêu ngỡ chìm trong hố sâu tuyệt vọng. Lần từng bước, đôi chân trở nên nặng nề, anh tiến về phía cô. Ba năm rồi, chỉ là thứ cảm giác vỡ òa sắp không kìm chế được, anh xúc động lao đến ôm chặt cô vào lòng.
Mùi hương ngọt ngào quá, ba năm qua anh nhớ cô biết nhường nào. Mái tóc xanh điểm vài sợi bạc, anh khổ sầu bởi hai tiếng chia ly. Người anh run rẩy, chưa bao giờ anh nghĩ rằng anh yêu cô đến thế. Cảm giác vòng tay ấm áp xuyên suốt tâm hồn mình, Vân Hy luồn tay lên mái đầu thân yêu. Có thể cô sẽ khóc nhưng cô không làm vậy. Nỗi đau dằn vặt sâu tận đáy lòng, anh nào thấu hiểu tâm can thiếu nữ.
– Mẹ!
Quân Tường sực tỉnh, anh nhìn xuống phía dưới. Một bé gái nép sau lưng cô, con bé rất xinh và nhỏ nhắn. Nó níu váy Vân Hy ra điều khó hiểu. Anh nới lỏng vòng tay, cô tránh ánh mắt ấy. Nó chưa phải câu trả lời nhưng cô không muốn đối mặt chuyện này với anh. Cô không muốn!
Anh vẫn nhìn cô, đôi mắt ẩn sâu dấu hỏi lớn. Lòng anh thắt lại, cảm giác lạ lùng che lấp phần nào trái tim nồng ấm. Anh sợ hãi điều gì đó, nó như vết thương âm ỉ sắp rách toạc ra bởi câu nói chân thật nơi cửa miệng.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Danh Sách Chương (10)
- Chương 1: Tình yêu trong đáy mắt
- Chương 2: Gió lùa qua tóc em
- Chương 3: Vết cắt giọt thời gian
- Chương 4: Man mác gió thu qua
- Chương 5: Hôn lễ cuối mùa thu
- Chương 6: Góc nhỏ đáy tâm hồn
- Chương 7: Gió lạnh bỗng lao xao
- Chương 8: Sự thật mãi vô hình
- Chương 9: Yêu em trong niềm đau
- Chương 10: Tận cùng là cái chết?
Bình Luận