(Mọi chi tiết đều là tác giả tự nghĩ ra)
1.
“Mẹ ơi, đây có phải là Đại Tây dương không?”
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, giọng nói phấn khích của cô bé con khiến người phụ nữ xinh đẹp nằm bên cạnh cười khúc khích.
“Đúng rồi, bé Freya của mẹ. Còn bên này là Thái Bình dương, phía trên có Bắc Băng dương, còn cả Ấn Độ dương nữa!”
Bà mỉm cười chỉ vào vùng nước xanh thẫm trên tấm bản đồ được trải dưới tấm nệm, trước mặt hai mẹ con. Cô bé “ồ” lên thích thú, trong đôi mắt tròn xoe của nó nhảy nhót hai đốm sáng màu vàng lấp lánh. Rồi con bé ôm cả tấm bản đồ to lớn vào lòng, mỉm cười híp mắt:
“Một ngày nào đó con nhất định sẽ chinh phục hết những đại dương này cho mẹ xem!”
Người phụ nữ mỉm cười xoa đầu con gái:
“Ừ, mẹ mong ngày đó đến lắm đấy. Giờ thì mau đi ngủ thôi con.”
“Dạ!”
Một ngày, một ngày nào đó không xa nữa thôi, tôi sẽ chinh phục tất cả các đại dương trên Trái Đất, và vẽ một bản đồ thật vĩ đại…
Freya Pereira đau đầu tỉnh dậy vào một ngày hè nóng nực. Mái tóc đỏ xoăn tít xổ tung, đôi mắt xanh lơ còn mơ màng ngái ngủ.
Hình như cô vừa mơ thấy mẹ thì phải. Lâu lắm rồi mới thấy lại cảnh tượng khi còn nhỏ đấy…
“Freya! Con bé này đâu rồi? Mau xuống đây giúp cha làm việc!”
“Vâng ạ!”
Lại một buổi sáng mùa hè tại hòn đảo nhỏ phương Bắc Sardigo. Freya nhanh chóng bước qua mấy món đồ lỉnh kỉnh nằm bừa bãi khắp sàn nhà, mò tới tủ quần áo nằm bên góc. Áo khoác màu đỏ caro thắt eo, một cái quần jean rách mấy lỗ, áo cộc tay ngắn phía trong là quá đủ cho một đứa con gái của ông chủ tiệm làm tóc.
Bình Luận