Xe thả khách xuống bến vào giữa trưa. Ngay trước cổng đồn biên phòng, kề mép biển. Trời đứng bóng, đứng gió, máy lạnh trong xe mở hết cỡ. Nắng xuyên qua cửa kính dính đầy vệt nước ố do mưa đọng lại, chói đến mức không mở mắt nổi. Có thể tưởng tượng được ở bên ngoài đang nóng như chảo lửa, vậy mà không có một cái bóng cây nào. Xe du lịch trên bến lác đác, cây cối cũng thưa rỉnh thưa rảng, dương liễu xác xơ. Ngó quanh, chỉ có chiếc xe đường dài Thùy ngồi là thứ duy nhất đang rục rịch tìm chỗ đỗ. Vậy là đã tới Bãi Kinh, Thùy nghĩ khi chậm rì rì bước khỏi cửa xe, đạp trên một mảnh nilong để tháo giày, giũ giũ cho cát rơi ra, đổi sang đôi dép lê.
“Sao mà ghét cái cát này quá chừng!”
Mấy chục năm nay, người nhà Thùy, không mấy ai trở lại bãi này. Mặc dù ai cũng biết, bãi Kinh là khởi nguyên của dòng họ nội. Và mặc dù ai cũng biết, phía trước bãi Kinh, Vịnh Vĩnh Hy là nỗi ám ảnh của cha. Cha Thùy đã từng đứng chỗ Thùy đang đứng đây, ngay trên bến, ngóng những thuyền cá mà Thùy đang nhìn chăm chăm trước mặt, cứ dính mãi ở đường chân trời. Thùy theo trí nhớ, cũng đứng như cha nói, ép eo vào lan can, rướn người về phía trước, mắt dõi ra biển. Như thể Thùy cũng giống cha, cũng thấy nội đứng ở một trên những thuyền cá, tay căng lên kéo lưới, lật giở những thùng xốp ướp tôm và mực tươi cong, còn nhảy tanh tách. Như thể trời đang mưa lớn, đèn hải đăng quay tít mù, tiếng còi ngắt quãng cắt xé luồng gió cứ quanh quẩn trong tai, nước biển lẫn nước trời cứ tấp vào người làm Thùy lạnh buốt ngực. Thực tế, trời đang nắng rát mặt, không mây, không cây. Thùy đứng một lúc lâu, mặc cái nóng hun chảy hết mọi cảm quan, thẫn thờ đợi tàu lên đảo.
Bình Luận