Anh trai mặc áo sơ mi là phẳng phiu, mặt đeo kính, cười đến nhã nhặn với bác bảo vệ rồi mới lên tiếng:
– Bác ơi, cho cháu hỏi văn phòng khoa Tài Chính với ký túc xá ở đâu ạ?
Bác bảo vệ liếc nhìn anh nhưng chưa trả lời ngay mà vẫn dán mắt vào điện thoại, một lúc sau bác mới ngẩng lên, nhíu nhíu mày hỏi lại:
– Có chuyện gì đấy? Ký túc xá trường không cho người lạ vào nhá!
Anh tiếp tục cười làm thân, đáp:
– À cháu ở quê lên, tìm em gái cháu ạ. Đây, em cháu đấy.
Như đã chuẩn bị trước, anh rút tấm ảnh của một cô gái trẻ đưa cho bác bảo vệ xem. Bác nhận lấy, nhìn thoáng qua liền cau mày rồi vứt lại cho anh, xua xua tay nói đầy vẻ không kiên nhẫn:
– Văn phòng khoa ở nhà C bên kia, có biển đề tên khoa, theo đấy mà tìm. Ký túc xá không có thẻ sinh viên không được vào, đừng có mà đi linh tinh. Đúng là em nào anh đấy! Thôi đi đi!
Trước sự thay đổi thái độ của bác bảo vệ anh trai hơi bất ngờ, không nghĩ tới người già cả như bác cũng vậy. Thấy người ta không muốn tiếp chuyện mình nữa anh chỉ đành nhún vai bỏ đi, theo hướng chỉ mà tới văn phòng khoa.
Đây là một trường Cao đẳng ở khá xa trung tâm nhưng nằm trong khu vực “quần thể” Đại học nên xung quanh rất nhộn nhịp, khắp nơi tràn ngập hơi thở tuổi trẻ, dày đặc tới mức ngột ngạt. Khuôn viên trường không rộng lắm, sinh viên qua lại đông đúc, ai cũng bận bịu với chiếc điện thoại của riêng mình.
Không khó để anh trai tìm được văn phòng khoa Tài Chính, bên này chẳng mấy ai qua lại. Trong phòng chỉ có một cô giảng viên trẻ đang ngồi gõ máy tính, thấy anh vào liền ngừng lại hỏi:
Bình Luận