ảnh bìa bài viết Dưới trời sao 16+
Đã duyệt

Dưới trời sao
Bài viết thuộc sự kiện: Sóng Bút Lạc Hồng Kỳ I – Tổ Quốc

Đã hoàn thành
  • Tác giả: N2
  • Thể loại: Kẹo Lạc
  • Nguồn: Tự viết
  • Thiết kế bìa: Khôi văn quán
  • Rating: Trên 16 tuổi
Tổng lượt xem

Những ngôi sao trên cao sáng lấp lánh như kim cương, mà đó chính là kim cương của trời thật ấy chứ. Tôi từng nghe người ta bảo, khi con người chết sẽ hóa thành đom đóm bay lên trời cao trở thành các vì sao. Tôi không biết mình có tin vào điều đó không nhưng tôi không thể cưỡng lại vẻ đẹp của trời đầy sao.

# N2 - Dưới trời sao

“Dũng, cố gắng lên!”

Dù nghe thấy đội trưởng đang cổ vũ mình nhưng lúc này tôi lại bị trời sao ban đêm thu hút mất rồi. Dẫu biết bản thân bất lịch sự mà kệ đi, ai bảo chúng tôi thân quen nhau tới độ đồ lót còn dùng chung nên hẳn là anh chẳng tức giận gì đâu. Đúng vậy, anh chỉ vờ đấm mấy cái lên vai tôi cho hả. Đội trưởng của tôi ấy mà, tuy có hơi lớn tuổi nhưng người thì không cao, tính tình lại tốt nên đâu có ai sợ. Tôi thì khỏi phải nói rồi, bị ăn vài cú đấm mà tôi chỉ cười trừ và vẫn hướng đôi mắt lên trên cao bởi chưa biết đến khi nào tôi mới có cơ hội ngắm trời nhìn đất nữa. Dạo này ai cũng bận tối mặt mũi nên tôi chỉ đành tranh thủ chút nay thôi. Ngả lưng trên cỏ tôi tận hưởng mùi hương đất trời ban đêm và ngắm những ngôi sao trên cao sáng lấp lánh như kim cương, mà đó chính là kim cương của trời thật ấy chứ. Tôi từng nghe người ta bảo, khi con người chết sẽ hóa thành đom đóm bay lên trời cao trở thành các vì sao. Tôi không biết mình có tin vào điều đó không nhưng tôi không thể cưỡng lại vẻ đẹp của trời đầy sao.

Từ nhỏ tôi đã thích rồi, thích nhất là ngả lưng trên cỏ nhìn lên đó. Cứ mỗi lần thu bò vào chuồng là tôi lại chạy ra đồi cỏ nằm một lúc mới chịu về nhà. Hay có những lúc áp lực bài vở tôi cũng sẽ ra sau nhà, tìm một nơi thoải mái nằm xuống. Hương đất hòa quyện với khí trời khiến tôi thư thái mà ngủ lúc nào chẳng hay. Nhiều lần tôi bị ăn đòn vì tới tận tối muộn mới về, mẹ không sợ tôi đi lạc, chỉ là sợ tôi bị thú rừng bắt đi. Bởi bố tôi bị voi xéo mà qua đời nên mẹ tôi bị ám ảnh đó. Mỗi lần tìm được tôi hay thấy tôi trở về bà lại ôm tôi khóc nức nở, sau đó lại vừa khóc vừa đánh tôi. Dù bị đau nhưng tôi không oán nửa lời, là lỗi của tôi mà. Nghe mẹ khóc tôi áy náy lắm nhưng chẳng hiểu sao tôi lại cứ quên khuấy đi rồi mắc sai để bà đau lòng. Ai bảo cái nơi chôn rau cắt rốn này quyến rũ quá, khiến trái tim tôi đong đầy tình yêu đó.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận