Ti Hí không ở cạnh tôi nữa. Nhưng tôi đã lỡ hứa sẽ không đi tìm em.
Ngày cuối cùng gặp nhau, trời ngừng cơn mưa rào. Em níu tay tôi, chân bước lẹp bẹp tránh những vũng nước đọng. Giữa lúc tôi càm ràm vì nước bắn vào giày, em liên tục ngoái đầu lại nhìn tôi. Cuối cùng em nói:
“Anh ơi, anh hứa với em một chuyện được không?”
“Chuyện gì em?”
“Anh nhớ đừng tìm em nha!”
“Nói gì vậy, em định trốn đi đâu?”
Tôi vừa hỏi vừa phì cười. Ti Hí lại nghịch ngợm nói.
“Em không định đi đâu cả, nhưng mà anh hứa đi, hứa đừng đi tìm!”
“Tìm chứ, sao không tìm. Em trốn chỗ nào anh cũng tìm được, tìm cho kỳ ra thì thôi.”
“Nếu không tìm ra thì cũng… thôi nhé. Được không anh?”
“Là sao?”
Tôi bắt đầu sốt ruột, giọng em nghẹn ngào. Đôi mắt em cất chứa điều gì tôi không hiểu, đến nỗi lời thì thầm nài nỉ của em cũng mơ hồ như nói mớ. Nhưng em tỉnh táo. Chúng tôi mới bước ra khỏi tiệm cà phê Khói Chiều, em đang ôm lấy áo khoác của tôi trong tay, siết lấy vải áo nilon trơn lạnh như siết trái tim mình. Nắng đổ thẳng đứng trên đầu, ve đang kêu và khi có bóng xe vụt qua, em còn nhớ kéo tôi lên vỉa hè, tránh khỏi lòng đường nhốn nháo. Em nhìn tôi với hai hàng lệ im tiếng, em sợ xấu hổ với người khác, cũng sợ tôi xấu hổ. Nhưng tôi nhìn Ti Hí đau đớn như thế bỗng luống cuống vô cùng, nước mắt cũng chảy theo em.
Tôi đành phải nghĩ rằng em chỉ đang đùa thôi. Rằng Ti Hí của tôi nhìn thì vui vẻ vậy chứ hay nghĩ lung tung lắm. Em muốn thì tôi hứa là được, em đừng khóc. Tim chịu sao nổi cảnh em buồn.
Bình Luận