Chương 8
Chương 8
Đôi chân nhỏ của Ian ngừng đung đưa. Cậu bé quay lại nhìn Lucy. Bóng dáng của cô in trong đôi tròng xanh lấp lánh. Và tiếp tục là không nói bất cứ lời nào. Chỉ có đôi môi chu ra tinh nghịch.
Lucy nhìn ra chỗ khác, không hẳn là vì cô sẽ không giữ được bản thân và tan chảy. Ian mặc một bộ đồng phục đắt tiền. Áo vest trắng có nơ và quần đùi màu đen. Không có vết bẩn nào trên bộ quần áo, thứ đáng chú ý duy nhất là một vài bụi bẩn trên đôi giày màu trắng.
Lucy sờ sờ vải áo, nó không bị nóng. Và Ian chỉ toát vài giọt mồ hôi giữa nhiệt độ hơn ba mươi độ. Cô mỉm cười rồi đi đến bên quầy. Cô lấy một cái bánh CanaleCanale: tên một loại bánh ngọt của Pháp., thanh toán rồi đặt lên bàn nơi Ian ngồi.
– Đợi một chút nhé. Cô ra ngoài có chút việc để làm. Cô sẽ đứng ngay cửa ra vào. Qua cửa kính, Ian có thể nhìn thấy cô. Ổn không?
Cậu nhóc bị thu hút bởi chiếc bánh nâu bóng màu caramelCaramel: còn gọi là đường thắng, thu được bằng cách đun nóng đường để nó chuyển màu nâu cánh gián và hơi kẹo lại. Dùng cho bánh, kẹo, kem hoặc nấu các món mặn., nhưng khi nghe Lucy nói muốn đi, đôi mắt to lập tức rời khỏi đồ ăn và nhìn chằm chằm vào cô. Sau đó ánh mắt cậu đảo qua đảo lại giữa Lucy và cánh cửa kính rất nặng. Tròng mắt Ian xoay tròn như suy nghĩ. Kết quả là cậu nhóc đồng ý, có thể vì thấy khoảng cách giữa cậu và cánh cửa kính đủ ngắn để không sinh ra mối đe dọa nào.
Chú thích
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận