Chương 4
Chương 4
Công viên này ban đầu không có tên. Hầu như toàn bộ cư dân cũng không có nhu cầu định danh nó. Vì rằng ai cũng biết điều họ đề cập tới ở đâu, bên cạnh nghĩa trang chỉ có duy nhất một nơi có vài thứ được con người xây dựng. Khi thị trưởng hiện tại về nhận chức ở Starbud, cách đây hơn bốn mươi năm, ông đã gọi nơi này là Công viên Cô đơn.
– Người thân không ở cạnh bạn mà nằm ở nghĩa trang bên cạnh. Ánh nắng không thèm sưởi ấm bạn. Lá cây không thèm rơi bên chân bạn. Thứ duy nhất bạn có thể trông đợi là cái máy bán nước tự động cũng không có. Đây là Cô đơn, một trăm phần trăm cô đơn.
Một trận gió thổi trên cao, khu rừng xào xạc như đang vỗ tay cho lời ông nói.
Đó là lý do mà Lucy dẫn cậu bé xinh đẹp đi đến bìa rừng. Ở nơi đó có nhà của người trông nghĩa trang. Thực tế nếu cần đi tới vị trí của các ngôi mộ còn cần đi thêm một quãng đường nữa. Thường thì ông Beverly không hướng dẫn họ. Việc của ông ấy không phải là trông các ngôi mộ hay chỉ đường cho các vị khách từ xa đến thăm. Ông ấy chỉ làm một việc duy nhất, đó là cảnh báo những tên bất hảo đừng vào khu rừng ban đêm. Còn nghe theo lời ông hay bị Sweetcat ăn thịt là lựa chọn của bọn họ.
À đúng rồi, từ khi công viên được đặt tên là Cô đơn, ông Beverly có thêm một công việc mới, bán nước ngọt.
– Ngài Oden? Ông có ở đây không? – Lucy gõ lên ván cửa sổ đã phai màu vì mưa nắng.
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận