Chương 4: Ngự sử Trung tán
“Học trò Đoàn Nhữ Hài xin bái kiến đức thượng hoàng. Chúc ngài muôn tuổi an khang.”
Thượng hoàng ngồi trên chiếc sạp sơn son thiếp vàng đặt giữa điện, nhìn chăm chú vào thanh niên đang hành lễ trước mặt. Ngài ôn tồn bảo đứng lên, cho người lấy một chiếc sạp nhỏ cho phép ngồi nói chuyện.
Sau đó ngài bắt đầu hỏi một số câu hỏi về lai lịch, xuất thân, thầy học là ai. Tất cả đều được Nhữ Hài đáp gọn lỏn và súc tích. Chỉ trừ khi nói đến thầy dạy, hắn lại không nói rõ được. Chỉ đành nói là ân sư chỉ là một ẩn sĩ vô danh, không muốn xuất thế.
Thượng hoàng lại hỏi qua bài biểu, rồi bắt đầu đi sâu vào kinh nghĩa. Từ tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ nói đến nhân, lễ, nghĩa, trí, tín của người quân tử. Từ luận ngữ bắt qua tư tưởng ‘dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh’ của Mạnh Tử. Đến cả binh thư, lục thao, tam lược, công thành, hành quân, đánh trận, lương thảo, khí giới,…
Cuối cùng thượng hoàng nói ngài có một vài điều muốn hỏi, yêu cầu hắn phải trả lời thật lòng.
Câu hỏi đầu tiên.
“Trẫm muốn phế đế, lập tân vương. Tiên sinh nghĩ sao?”
Phế đế? Ngài nói thật hay đùa? Nhữ Hài nhìn Thượng hoàng có chút do dự.
“Không cần nhìn trẫm như vậy! Cho phép khanh nói ra suy nghĩ thật sự của mình. Không được phép nói láo, cũng không được lảng tránh vấn đề trẫm hỏi!”
Nhữ Hài: “…” Vấn đề là nói xong rồi thì cái đầu hắn có còn ở trên cổ không?
“Trẫm thấy lá gan ngươi cũng không hề nhỏ, sợ cái gì?”
Sợ ngài nghe xong bảo người lôi ra chém ngang eo!
Lời tác giả
Phong ba quanh chuyện sắc phong ở đài ngự sử.
Triều thần: Rớt nước mắt. Cuối cùng cũng có một lần quan gia chịu nhượng bộ.
Quan gia: Trẫm thật là thông minh lanh lợi.
****
Quan gia sau khi sắc phong đồng bọn làm Ngự sử: Sợ đồng bọn hoang mang lo lắng vội xách “đýt” chạy ra cung. Nói ba điều bốn chuyện lại xách “đýt” chạy về.
****
Do cần đẩy cốt truyện nên một số thông tin cung cấp ở sau phải đẩy lên trước nên gần cuối chương này tác giả cập nhật thêm một số thông tin nhé mn! ❤️
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
Bình Luận