Bà Sáu ngồi ở sau nhà, mắt hướng về đám lục bình đang trôi chầm chậm trên sông. Gió thổi vào hù hụ bay phất phơ nhúm tóc nhuốm màu hoa tiêu. Bàn tay già còm nhăn nheo cầm cây kim nhỏ xíu hòng đơm lại mấy cái nút bị bung chỉ của chiếc áo bà ba mà đứa con gái lớn mua tặng từ hồi mấy năm trước.
Bà Sáu thở dài. Từ ngày chồng mất vì đột quỵ, một tay bà chèo chống nuôi nấng ba đứa con khôn lớn. Nay cũng ngày đưa ông Táo về trời, đặc biệt hơn nữa là ngày hai đứa con lớn của bà về nước ăn Tết. Vì thế bà Sáu với thằng con trai út chăm lo tất bật trang hoàng lại nhà cửa. Cậu con út tên Việt, đứng thứ tư trong nhà nên mọi người hay gọi là Tư Việt. Năm nay cậu học mười hai, mặt mày sáng láng thông minh, giỏi giang lại lễ phép nên cũng đỡ đần cho má được nhiều.
Việt hớt hải úp cái nón lá lên đầu bước đi, tay cầm tờ hai trăm nghìn đồng má dặn đi qua tạp hóa bà Tám mua đồ cúng ông Táo với cá chép. Nói là qua đó nghe tưởng đâu sát bên chớ thực ra nó xa thấy mồ. Việt phải lội ngang một cánh đồng bưng đầy nắng, rồi vượt qua cái vườn ổi của ông Năm Keo thì mới tới chỗ.
Nhìn cậu thở hồng hộc vì mệt, bà Tám hỏi ngay:
“Ai rượt mà mầy chạy thở dữ dậyvậy con?”
“Dạ, hổngkhông có ai hết bà Tám. Mà Tám bỏ bọc cho con con cá này nghen.”
Việt đưa mắt nghía mấy con cá chép đang bơi lội tung tăng trong cái thau xanh tròn lưng chừng nước. Và cậu cũng đã chọn được một con ưng bụng.
Bà Tám biết ý lấy luôn bộ đồ cúng bỏ vào bọc ni lông đưa cho Việt. Mấy năm trước má cậu cũng hay qua đây mua, lần nào cũng đầy đủ cá chép, áo quan, mũ, hia cho ông Táo.
Bình Luận