Mệnh Hồi

Trong cơn mê man, giữa lằn ranh sự sống và cái chết, ý chí mãnh liệt khao khát sự sống của cô trong thân thể tồi tàn dường như khiến cho đất trời cảm động.

Mưa dần tạnh, bầu trời vẫn xám xịt nặng nề như cũ. Những dòng suối nhỏ theo nước mưa chảy xuống vách núi đá, tạo nên âm thanh gào thét, cuốn trôi đi hết dấu vết của một đêm loạn chiến. Sau đó hoà vào một cái hồ nhỏ nơi mà cô gái và vị Đô thống Tả quân đã chết kia dạt vào.

Cơ thể tái nhợt không chút sức sống của cô gái khẽ run lên, trong đầu cô lướt nhanh vài đoạn hình ảnh mờ mịt.

“Sơ Thính Vũ, ngươi nghĩ ngươi sẽ thoát khỏi nơi này ư?”

“Thính Vũ, mau đi theo huynh!”

Một người thân mang giáp bạc, lo lắng kéo tay cơ thể này chạy thật nhanh trong đêm mưa tầm tã. Đến đây, cô nhận ra người mang giáp bạc đó hẳn là người đã chết dưới thân cô, cũng chính là anh trai của nàng. Thân thể này, cũng tên là Sơ Thính Vũ.

Trạng thái ý thức dần được bình ổn lại và rõ ràng hơn, khiến cho ký ức cũng trở về đôi chút nhưng rất nhanh lại như những viên đá chìm xuống mặt biển.

Sơ Thính Vũ trở mình lăn xuống khỏi xác người kia, cô cũng tự cảm nhận được trên thân thể của mình có rất nhiều vết thương, chân phải không thể cử động được, cô mò mẫm lên chỗ bả vai nhận ra được thứ đang cắm vào người mình là một mũi tên dài, máu vẫn không ngừng ứa ra.

Sơ Thính Vũ ước chừng độ dài của mũi tên, sau đó cắn răng bẻ gảy một đoạn để bớt vướng víu khi di chuyển.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Đêm lặng, nghe mưa rơi
Tác giả: Thích Ăn Thịt Gà
Thể loại: Duyên Thương

Danh Sách Chương (2)