Cá chép om măng chua

Chớp mắt đã nửa năm trôi qua kể từ đêm mưa tầm tã ấy, Hoàng hậu Châu quốc trước kia giờ đã thay bình đổi rượu, trở thành con gái nuôi của thầy thuốc Lê Hữu Triết, lấy tên là Sơ Tâm.

Kể từ khi Sơ Tâm được người thầy thuốc Lê Hữu Triết cứu sống khỏi tay Diêm Vương, vết thương cũng đã kết vảy thành sẹo. Chỉ riêng khuôn mặt có nhan sắc khuynh thành kia đã bị hủy, bởi vì trên sườn mặt của Sơ Tâm từng có vết thương rất sâu đến mức để lộ một ít xương trắng ra ngoài. Không chỉ ngoại hình bị hủy mà giọng nói của Sơ Tâm đã biến thành một thanh âm trầm khàn khó nghe, giống tiếng hai đồ vật ma sát vào nhau trầm đục làm tê dại da đầu, dọa cho con nít nằm nôi cũng phải khóc thét. Hơn nữa, trải qua đại nạn, thân thể hư tổn chưa thể bồi dưỡng được nhiều. Thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đương độ nở rộ rực rỡ lại trở thành một đứa nhóc gầy gò, không nhìn ra được dáng vẻ là nam hay nữ.

Nửa năm này, trong mắt người ngoài thì vị thầy thuốc Lê Hữu Triết kia vừa nhận nuôi một đứa trẻ chạy nạn bị thương làm con nuôi để bầu bạn tuổi già. Thầy thuốc Lê Hữu Triết nổi danh giang hồ với y thuật cao siêu, có khả cứu tính mạng người chỉ còn một hơi thở sống sót, từ tay Diêm Vương cướp người trở lại dương gian, thường được gọi là Thần Y Diệu Thủ.

Tuy nhiên, ở nơi hẻo lánh Vũ thành xa xôi này, tại thôn Trúc Chân, ông được mọi người biết tới với danh thầy thuốc họ Lê, người có tính tình hơi cổ quái, một nhà gỗ mái tranh đơn sơ trơ trọi, được cả một rừng trúc cao lớn xanh tốt bao bọc, thôn Trúc Chân nằm dưới chân núi, cách khoảng hơn một khắc đi đường nhưng địa hình phức tạp cho nên nơi này cũng ít khi người lui tới trừ khi người trong thôn cần mời ông đến khám chữa bệnh.

Bình Luận

Đang tải bình luận...
Chưa có bình luận
Đêm lặng, nghe mưa rơi
Tác giả: Thích Ăn Thịt Gà
Thể loại: Duyên Thương

Danh Sách Chương (2)