Cuối hè, mùa khai giảng.
Tôi ở đây không phải với cương vị là một tân học sinh, càng không phải cựu học sinh trở về trường với một sự nghiệp rực rỡ.
Cái nắng đã dịu đi hẳn mấy phần, kỳ nghỉ hè của tụi nhỏ cũng kết thúc, một mùa tựu trường nữa lại đến. Gian hàng ăn vặt của chị cả bỏ xó ba tháng hè nay đã được đẩy ra cổng trường cấp ba cạnh nhà, bắt đầu trở lại chuỗi ngày buôn bán. Được cái nhà tôi cũng ngay cạnh trường nên việc di chuyển không mấy bất tiện, lời lãi cũng đáng kể. Đương lúc rỗi việc, tôi xung phong phụ bà chị một tay, khách thì nhiều mà một người thì làm không xuể.
Một ngày bán bình thường, tay chị tôi nhanh nhảu thái mấy cục thạch dẻo, vừa làm vừa quay sang hỏi tôi: “Nghe nói bà chị Hằng thôn dưới mới đi dạy đâu được năm năm, nay nghỉ đi làm công nhân lương tháng sáu triệu rồi. Mày không định kiếm việc nào khác làm à?”
Tôi thở dài một hơi đáp: “Hay cứ đợi coi đã, đi Đại học ròng rã hết bốn năm, giờ đi làm công nhân thì lại uổng.”
Thú thật, kể từ ngày tốt nghiệp Đại học đến nay, ngẫm lại thì cũng vừa đủ một năm, một năm tôi không có việc làm, là một kẻ thất nghiệp vô công rỗi nghề. Năm đó tôi chọn học ngành Sư phạm, ngành này không những miễn học phí mà còn hỗ trợ sinh hoạt phí. Thật ra ước mơ của tôi chưa bao giờ muốn trở thành giáo viên cả, nhưng kinh tế nhà tôi lúc đó chẳng thể chi trả nổi cho tôi học Đại học một ngành nghề nào khác.
Bình Luận