Ba ngày. Hầu hết mọi người đã tạm dừng tìm kiếm cô ta. Dãy trọ lại bị sự tĩnh lặng bao phủ, chẳng còn ồn ào như mấy ngày trước. Công an, tình nguyện viên hay gì gì đó đều bỏ cuộc, họ bảo đã lục tung cả thành phố này rồi. Chỉ còn ông chủ trọ đứng tần ngần trước cửa phòng, trong tay là chùm chìa khóa. Mất một lúc lâu ông mới thở hắt ra, tra chìa vào ổ rồi mở cửa.
Phòng trọ giá rẻ chỉ hơn hai mươi mét vuông, liếc mắt một cái là nhìn thấy hết mọi thứ bên trong. Trái ngược với hành lang sạch sẽ và trống trải, trong phòng được lấp đầy bằng nhiều thứ đồ tiện ích mang hương vị con gái. Vừa nhìn liền hiểu cô ta là tuýp người rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, tivi, tủ lạnh, máy giặt, máy tính chẳng thiếu thứ gì, thậm chí còn có cả một bộ sô-pha cỡ nhỏ để nghỉ ngơi. Mọi thứ được bài trí rất đẹp và ngăn nắp, nơi duy nhất hơi bừa bộn là kệ bếp, rau củ thịt thà mua về chưa kịp bỏ tủ vẫn chất đầy ở đấy, đã có dấu hiệu hư hỏng.
Lần này ông chủ vào phòng vốn là để dọn dẹp sơ qua, chuẩn bị hai ngày nữa mà vẫn không có tin gì của cô ta thì kéo người tới đóng gói đồ đạc còn cho khách khác thuê. Thế nhưng nhìn căn phòng ông lại đột nhiên không nỡ, mọi thứ nguyên vẹn như thể cô chỉ đang đi vắng lâu ngày thôi vậy, hơi thở sự sống vẫn còn đọng trên từng đồ vật chờ chủ nhân sớm về. Ông nghĩ, có lẽ nên đợi công an tìm thấy người thân của cô gái này, đến lúc đó trả đồ cho họ cũng được. Mà biết đâu, mai kia đột nhiên cô ta xuất hiện thì sao?
Bình Luận